vạn lý kiếm đạo: truy hồn thiên vực

Chương 5: Huyết Ảnh Trong Tông Môn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm trên đỉnh Thiên Vân lạnh buốt. Ánh trăng mờ trôi qua tầng mây, rọi xuống khuôn mặt Lâm Hàn — tái nhợt nhưng ánh mắt sáng như lưỡi kiếm.

Sau trận chiến trong hư không, hắn không còn như trước. Mỗi hơi thở đều mang linh áp mạnh mẽ, khiến không gian xung quanh run rẩy nhẹ.

Nguyệt Vân đứng lặng sau lưng hắn, không dám cất lời. Cảm giác về người này đã khác xưa: vừa quen, vừa xa, như thể trong thân xác ấy có một linh hồn khác đang cùng tồn tại.

“Ngươi định làm gì?” – nàng hỏi.

“Đi tìm sự thật.”

“Còn ta thì sao?”

Hắn im lặng một lúc rồi đáp khẽ: “Nếu muốn sống, đừng đi theo ta nữa.”

Nguyệt Vân cắn môi. “Ngươi nghĩ ta sợ chết à?”

“Không, nhưng ngươi còn có niềm tin. Ta thì không.”

Câu trả lời lạnh lùng ấy khiến nàng lặng đi. Hắn quay lưng, bóng áo đen tan vào gió.

Ba ngày sau, Cửu Thiên Tông rúng động.

Một đệ tử báo cáo rằng thần lệnh của Thượng Giới đã được gửi đến – yêu cầu phong ấn Truy Hồn Ấn, ngăn kẻ mang nó thoát ly nhân gian.

Tin tức lan nhanh như lửa.

“Tông chủ nhận chỉ, lệnh cho toàn tông tìm bắt Lâm Hàn, đem nộp lên Thiên Giới.”

“Không thể nào! Hắn là người của tông ta!”

“Ngươi ngu sao? Truy Hồn Ấn là ma ấn, ai giữ nó đều bị trời tru!”

Bên trong Đại Điện, Tông chủ ngồi trầm mặc. Mái tóc bạc rung nhẹ dưới ánh sáng linh đăng.

Trước mặt ông, bức thiên chiếu treo lơ lửng – dòng chữ ánh kim uốn lượn:

“Kẻ nghịch thiên, chém!”

Một trưởng lão hỏi: “Tông chủ, thật sự phải giao hắn sao? Hắn là đệ tử được ngài cứu mà!”

Tông chủ đáp, giọng khàn: “Cứu hắn là để hắn sống. Nhưng nếu để hắn tồn tại, muôn sinh sẽ chịu nạn.”

Ông nhắm mắt, thì thầm: “Lâm Hàn, ta mong ngươi hiểu... ta chỉ làm điều cần làm.”

Trong rừng trúc sau núi, gió nổi lên từng cơn.

Lâm Hàn đang đứng giữa khoảng trống, mắt khép hờ. Dưới chân hắn là một trận đồ cổ xưa khắc đầy ký hiệu ánh đỏ.

“Lạc Thiên từng để lại một phong ấn, ngươi có thể dùng nó để đến biên giới Thiên Giới.”

Giọng Lạc Thiên vang lên trong tâm trí, dù linh hồn ông đã tan biến.

“Nhưng một khi đặt chân qua ranh giới ấy, ngươi không còn là người của thế giới này.”

Lâm Hàn đáp thầm: “Ta chưa từng là người của thế giới này.”

Khi hắn đặt tay lên tâm trận, ánh sáng tím bừng lên, cuốn toàn thân vào cơn xoáy không gian.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng khí mạnh ập đến. Hàng trăm đạo kiếm quang giáng xuống, vây kín bầu trời.

“Tội nhân Lâm Hàn, dừng tay!”

Hắn mở mắt. Hàng chục trưởng lão của Cửu Thiên Tông đã bao vây xung quanh, kiếm khí giăng thành lưới.

Dẫn đầu là Nguyệt Vân, gương mặt trắng bệch, ánh mắt đau đớn.

“Ngươi thật sự không chịu quay đầu sao?”

“Quay đầu? Ta đã đi quá xa rồi.”

Tông chủ xuất hiện, tay cầm Phong Thần Kiếm – thanh thần binh chỉ dùng khi xử án phản nghịch.

“Lâm Hàn, ta cho ngươi cơ hội cuối. Buông kiếm, giao ấn, ta sẽ giữ lại mạng.”

Lâm Hàn nhìn thẳng ông, ánh mắt không hận, chỉ bình thản.

“Năm đó, kẻ hủy Lâm gia là ai?”

Tông chủ im lặng.

“Trả lời ta!” – Lâm Hàn gầm lên, linh khí bùng nổ.

Nhưng Tông chủ chỉ thở dài. “Ta không thể.”

Một cơn giận dữ dâng trào. Từ ngực hắn, Truy Hồn Ấn sáng rực, hình rồng lam tím hiện lên.

“Vậy thì ta sẽ hỏi bằng kiếm!”

Cuộc chiến bùng nổ.

Tiếng kiếm va chạm chói lòa, mặt đất nứt toác. Lưới linh khí tan vỡ từng mảng.

Hắn di chuyển như bóng ma, mỗi nhát chém mang theo âm hưởng của hận thù và đau đớn.

Các trưởng lão liên thủ, nhưng không cản nổi luồng sát khí ấy. Một người ngã xuống, máu văng tung tóe.

Nguyệt Vân hét lên: “Dừng lại! Đừng giết họ!”

“Ta không giết người vô tội.” – hắn đáp, rồi ánh kiếm lại lóe sáng. – “Nhưng kẻ cản đường ta, đều không vô tội.”

Tông chủ bay đến, vung Phong Thần Kiếm chặn đòn. Hai thanh kiếm chạm nhau, tạo ra tiếng nổ lớn. Cả hai bật ngược ra, linh khí xung động khiến rừng trúc cháy rụi.

“Ngươi mạnh hơn ta tưởng, Lâm Hàn.” – Tông chủ nói. “Nhưng kiếm của ngươi lạc mất tâm rồi.”

“Còn kiếm của ngươi... đã bán linh hồn cho trời.”

Hai người lao vào nhau lần nữa.

Trong nháy mắt, cả ngọn núi biến thành bãi chiến trường rực sáng.

Sấm sét giáng xuống không ngừng, như thể thiên đạo đang chứng giám cuộc chiến giữa hai kẻ mang ý chí đối nghịch.

Một tia sét đánh trúng tâm trận.

Ánh sáng tím lam bùng lên.

Cả khu rừng nổ tung.

Khi khói tan, mặt đất chỉ còn tro tàn.

Nguyệt Vân quỳ giữa đống đổ nát, nước mắt hòa trong bụi.

“Ca... Lâm Hàn...”

Không có ai trả lời.

Tông chủ đứng xa, toàn thân đầy thương tích, kiếm gãy nửa.

“Ngươi đã chọn con đường này...” – ông thì thầm. “Từ nay, ta và ngươi, chỉ còn một kẻ tồn tại.”

Giữa tầng mây phía trên, một vết nứt không gian mở ra.

Bên trong là bóng dáng Lâm Hàn, áo choàng cháy sém, máu nhuộm đỏ thân.

Hắn đã bị đánh bật khỏi Cửu Thiên Tông, nhưng Truy Hồn Ấn lại càng sáng hơn bao giờ hết.

“Ngươi đã mở tầng thứ tư.”

Giọng Lạc Thiên vang lên yếu ớt.

“Ngươi sắp không còn là người nữa, Lâm Hàn.”

“Con người... là gì?” – hắn khẽ nói. “Nếu con người bị trời xóa, ta sẽ là kẻ không thuộc về trời.”

Ánh sáng đỏ từ mắt hắn lóe lên.

Một nửa linh hồn trong hắn đã hoàn toàn biến thành kiếm linh – Truy Hồn Hồn Kiếm.

Nó thì thầm trong đầu hắn:

“Giết... tất cả... cho đến khi không còn ai nhớ đến tên ngươi.”

Hắn nhắm mắt, bàn tay run lên.

“Không... ta sẽ giết, nhưng không quên.”

Ở xa, giữa Thượng Giới, một hội đồng tiên giả đang họp.

“Cửu Thiên Tông thất thủ.”

“Lâm Hàn đã vượt giới hạn phàm nhân.”

“Mang Truy Hồn Ấn, hắn đã thức tỉnh tầng thứ tư. Nếu không chặn kịp, toàn giới sẽ sụp.”

Một tiên giả đứng dậy, áo trắng như tuyết:

“Vậy hãy chuẩn bị Thiên Giới Chiến Trận. Đã đến lúc cắt bỏ gốc rễ phản đạo.”

Trên hư không, Lâm Hàn nhìn xuống thế gian đang nhỏ dần.

Gió cuộn quanh người, tiếng linh hồn rên rỉ như muôn ngàn tiếng khóc hòa thành một.

Hắn đưa tay chạm lên ngực, cảm nhận Truy Hồn Ấn đập theo từng nhịp tim.

“Mười năm, hai kiếp, một con đường.

Nếu số phận của ta là kẻ bị trời ruồng bỏ…

thì ta sẽ tự tạo một bầu trời mới.”

Ánh kiếm sáng lên, xuyên qua mây, chém đôi tầng thiên khí đầu tiên của Thiên Giới.

Từ khoảnh khắc ấy, chiến tranh giữa con người và thiên đạo bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×