Tầng mây xé toạc, ánh sáng chói lòa tràn xuống.
Giữa cơn bão linh khí hỗn loạn, bóng người áo đen từ từ hạ xuống vùng không gian lạ. Nơi này không phải nhân giới, không phải hư không, mà là Thiên Giới, cõi của thần linh và những sinh vật được sinh ra từ ánh sáng. Trên bầu trời, những thành trì lơ lửng tỏa sáng như sao, từng tia hào quang đan thành mạng lưới, chằng chịt và hoàn hảo đến mức khiến mọi kẻ phàm tục cảm thấy nhỏ bé. Nhưng Lâm Hàn không thấy sợ.
Hắn bước đi, mỗi bước vang như sấm. Dưới chân hắn, ánh sáng của Thiên Giới bị nứt ra, tạo thành những vết nứt đen. "Đây là nơi ngươi muốn đến sao?" – giọng Lạc Thiên vang lên trong tâm trí.
"Phải. Nếu kẻ hủy Lâm gia là người của trời, ta sẽ khiến trời đổ máu." Tiếng cười của Lạc Thiên khàn khàn, như vọng từ xa xăm: "Ngươi đang bước vào nơi mà ta từng chết. Hãy xem ngươi có thể đi xa hơn ta không." Lâm Hàn nắm chặt Truy Hồn Kiếm, ánh lam tím lóe sáng, khí thế dâng lên như bão. Ở phía xa, cổng Thiên Thành mở ra. Hàng trăm Thần binh mặc giáp bạc bước ra, cánh sau lưng xòe rộng, ánh sáng tỏa khắp không gian. Giữa họ là Thống lĩnh Bạch Quang, ánh mắt như đao, giọng vang rền: “Phàm nhân, ngươi không được phép đặt chân vào nơi này.” Lâm Hàn đáp, giọng khàn lạnh: “Ta không đến để xin phép.” Bạch Quang nâng thương, luồng sáng trắng bắn ra như thác đổ. Đất trời rung chuyển.
Nhưng khi ánh sáng tan đi, Lâm Hàn vẫn đứng đó, thanh kiếm trong tay cắm xuống, chặn toàn bộ công kích. Mặt đất nứt ra hàng trăm khe dài. “Kiếm đó… là gì?” – một thiên binh kinh hãi. Bạch Quang nghiến răng: “Là Truy Hồn Kiếm. Kẻ đó mang cấm ấn.” Từng tiếng hô vang lên, hàng trăm mũi thương giơ lên, tạo thành Thiên Quang Trận – trận pháp phong ấn được truyền từ thời Thượng Cổ. Ánh sáng bao trùm lấy hắn. Lâm Hàn nhắm mắt, lẩm bẩm: “Thiên quang, phong ấn, thiên đạo… tất cả chỉ là ảo vọng.” Rồi hắn mở mắt, kiếm vung ra.
Một luồng kiếm khí lam tím bắn thẳng lên trời, xuyên thủng tầng sáng. Thiên binh bị xé tan như lá khô. Mỗi đường chém, không chỉ chém thân, mà còn chém linh hồn. Tiếng la hét, tiếng nổ vang vọng khắp không gian. Hàng ngàn thiên binh tan biến trong nháy mắt, chỉ còn khói và ánh sáng rơi như mưa. Bạch Quang gào lên, đôi cánh sau lưng cháy đỏ: “Ngươi là quái vật! Trời sẽ không dung ngươi!” Lâm Hàn tiến tới, ánh mắt không hề lay động. “Trời chưa từng dung ta. Nhưng ta cũng chưa từng cầu xin trời.
” Hắn xoay người, vung kiếm, một nhát chém cắt đôi không gian. Cả chiến trường im phăng phắc. Thân thể Bạch Quang nứt ra, vỡ thành tro sáng. Máu và linh quang hòa thành sương. Lâm Hàn bước đi giữa đống đổ nát, ánh kiếm phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo. Bỗng, mặt đất rung lên. Từ sâu trong Thiên Thành, Chuông Thiên Luân vang lên – âm thanh của chiến tranh thần thánh. Từng tầng mây phía trên cuộn lại, mở ra một khoảng trống khổng lồ, và từ đó, một ngai vàng bằng ánh sáng hạ xuống. Trên ngai, một người mặc áo bạch kim, tóc dài như mây, gương mặt không mang cảm xúc. Đôi mắt hắn là hai ngôi sao sáng, mỗi cái nhìn khiến không gian run rẩy.
“Ngươi là kẻ mang ấn Truy Hồn?” – giọng hắn vang lên, như tiếng của nghìn vị thần cùng nói. Lâm Hàn ngẩng đầu. “Phải. Còn ngươi là ai?” “Ta là Thiên Chủ – người giữ cân bằng vạn vật.” “Ngươi gọi là cân bằng, ta gọi là xiềng xích.” Thiên Chủ nhướn mày. “Ngươi nghĩ ngươi hiểu được thiên đạo sao? Mọi sinh linh đều nằm trong vòng luân hồi, không ai có thể vượt ra.” “Vậy ta sẽ làm kẻ đầu tiên.” Thiên Chủ giơ tay, từ hư không hiện ra vô số sợi xích ánh kim, quấn quanh Lâm Hàn. Mỗi sợi là một quy tắc, một mệnh lệnh của vũ trụ. Chúng cắt vào da thịt, xé toạc linh hồn. Lâm Hàn quỳ xuống, máu chảy tràn, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng. “Ngươi thật sự muốn chống lại cả trời?” – Thiên Chủ hỏi, giọng gần như thương hại.
“Không.” – Hắn siết chặt kiếm, giọng khàn khàn. – “Ta không chống trời. Ta chỉ chống lại kẻ tự cho mình là trời.” Truy Hồn Ấn trên ngực hắn nổ sáng, tỏa ra cơn bão năng lượng khủng khiếp. Từng sợi xích vỡ tung. Thiên Chủ kinh ngạc, ánh mắt lần đầu dao động. “Không thể nào! Đây là cấp độ linh hồn vượt Thiên Đạo!” Lâm Hàn đứng dậy, nửa người rách nát, nhưng khí tức bùng lên như núi lửa. Từ kiếm của hắn, một con rồng lam tím khổng lồ bay ra, gào vang.
“Trời đã định sinh tử. Nhưng ai định cho trời?” Một nhát kiếm vung lên, chém thẳng về ngai vàng. Ánh sáng trắng bùng nổ, bao trùm tất cả. Thiên Chủ giơ tay đỡ, nhưng kiếm của hắn đã chạm tới. Ngai vàng nứt ra, một mảnh rơi xuống đất, tạo ra cơn chấn động lan khắp mười ba tầng trời. Tất cả thiên binh còn lại đều ngẩng đầu, kinh hoàng khi thấy vết nứt lan ra trên bầu trời Thiên Giới. Trong tiếng sấm rền, một nửa Thiên Thành sụp đổ. Thiên Chủ hét lớn:
“Ngươi sẽ hủy diệt tất cả!” Lâm Hàn đáp, giọng trầm như vực sâu: “Từ khi các ngươi giết Lâm gia, thế giới này đã bị hủy rồi.” Hắn xoay người, đâm kiếm lần nữa, xuyên qua ngực Thiên Chủ. Máu vàng bắn tung. Ánh sáng trong mắt vị thần vụt tắt. Trong giây lát, cả Thiên Giới rung chuyển. Lửa rơi từ trời, mưa hóa thành máu, các tầng mây nứt ra từng mảnh. Nhưng Lâm Hàn không cười, cũng không khóc. Hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đã rách, nơi ánh sáng thuần khiết rơi xuống như những mảnh linh hồn. “Nếu đây là chiến thắng, thì thế gian này chẳng còn gì đáng giữ nữa.” Câu nói tan trong gió. Giữa cơn sụp đổ, thân hình hắn dần biến mất. Từ xa, vang vọng tiếng nói của Lạc Thiên: “Ngươi đã đi xa hơn ta rồi... nhưng con đường chưa kết thúc đâu.” Hắn khẽ nhắm mắt, để mặc cơ thể hòa vào luồng sáng, trôi dạt giữa hư không. Thiên Giới tan rã. Còn người, hay kiếm, không ai biết đã đi đâu. Chỉ có truyền thuyết lưu lại – về kẻ hỏi trời bằng kiếm, người từng một mình chém nửa bầu trời.