Ánh sáng tan đi.
Thế giới im lặng.
Không còn trời, không còn đất, không còn thời gian.
Chỉ có một vùng hư vô trắng xóa, nơi mọi âm thanh đều bị nuốt trọn, và linh hồn như trôi giữa giấc mơ không điểm kết.
Lâm Hàn mở mắt.
Trước mắt hắn không còn Thiên Giới, không còn ánh sáng lam tím, không còn máu hay gió.
Chỉ là khoảng trống mênh mông vô tận.
Cơ thể hắn nhẹ như hơi thở, không có trọng lượng, không có linh khí, chỉ là ý niệm còn sót lại.
Giọng Lạc Thiên vang lên – yếu ớt, xa xăm.
“Ngươi đã vượt qua Thiên Đạo. Nhưng vượt qua không có nghĩa là tồn tại.”
“Ngươi chỉ còn là linh hồn trôi nổi trong vực vô sắc – nơi cả ánh sáng cũng sợ bước vào.”
Lâm Hàn nhắm mắt.
Hắn cảm nhận nhịp đập của chính mình tan dần.
Không còn cảm giác đau, chỉ còn trống rỗng.
Nếu cái chết có hình dạng, thì nó chính là nơi này.
Nhưng từ sâu trong ý thức, Truy Hồn Ấn vẫn sáng.
Ánh tím lam yếu ớt như ngọn đèn trong đêm lạnh, nhưng không tắt.
Cùng với nó, một giọng nói khác vang lên – trầm, khàn, không phải của người, cũng không phải của thần.
“Ngươi là kẻ đã chém trời.”
“Nhưng ngươi chưa hiểu – trời không chết, vì trời nằm trong tim kẻ sống.”
Lâm Hàn mở mắt.
Trước mặt hắn là một bóng người cao lớn, mờ ảo như sương.
Không gương mặt, không hình dạng, chỉ có đôi mắt sáng như hai vì sao chết.
“Ngươi là ai?” – hắn hỏi.
“Ta là cái bóng của ngươi.”
“Ta là phần ngươi đã giết đi, khi ngươi chọn hận thù.”
Hắn sững lại.
Cái bóng mỉm cười – một nụ cười khiến không gian nứt vỡ.
“Ngươi tưởng chém trời là kết thúc sao?”
“Không. Đó chỉ là bắt đầu.”
Bầu trời hư vô rùng mình.
Từng sợi sáng mảnh xuất hiện xung quanh, đan thành vòng xoáy khổng lồ.
Trong vòng xoáy ấy, hắn thấy lại tất cả: Lâm gia bị thiêu rụi, Nguyệt Vân khóc trong rừng trúc, Tông chủ cầm kiếm nhìn theo, Bạch Quang gục trong ánh máu, và chính hắn – kẻ giết tất cả.
Hắn muốn hét, nhưng không thể.
Âm thanh bị kẹt trong cổ họng, chỉ còn hơi thở gấp gáp và nhịp tim hỗn loạn.
Cái bóng nói khẽ:
“Mỗi linh hồn đều có hai phần: ánh sáng và bóng tối. Ngươi chọn bóng tối. Nhưng giờ, bóng tối đã nuốt ngươi.”
Một vết nứt lớn mở ra dưới chân.
Lâm Hàn rơi.
Rơi mãi không ngừng, xuyên qua những tầng ký ức, qua hàng ngàn gương mặt, hàng ngàn giọng nói.
Tiếng tim đập dồn dập, xen giữa là âm thanh của Truy Hồn Kiếm vọng lại: keng… keng… keng…
Rồi hắn chạm đất.
Mặt đất mềm, ấm, và đầy linh khí.
Không khí quanh hắn trong trẻo lạ lùng.
Xa xa, ánh bình minh nhuộm lên bầu trời – thứ ánh sáng đầu tiên sau vô tận hư không.
Một giọng nói vang lên – trong trẻo, nhẹ nhàng, như tiếng gió mùa xuân.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Hắn quay đầu.
Trước mặt là một cô gái.
Tóc nàng trắng như tuyết, đôi mắt ánh vàng.
Nàng mặc bộ y phục giản dị, nhưng từng bước đi đều khiến hoa linh nở dưới chân.
“Đây là đâu?” – hắn hỏi.
“Là Vô Tận Cảnh, nơi giao giữa sống và chết.” – nàng đáp, giọng như sương rơi.
“Ngươi đã chết, nhưng lại chưa hoàn toàn tan biến. Có lẽ vì trong ngươi, một phần linh hồn khác đang cố giữ lại.”
Lâm Hàn chạm ngực.
Truy Hồn Ấn vẫn sáng.
“Vì sao ngươi cứu ta?”
“Ta không cứu ngươi.” – nàng nói, mắt khẽ nhắm. – “Ta chỉ đưa ngươi về đúng thời điểm.”
“Thời điểm?”
“Phải. Thế giới đang sụp đổ. Khi ngươi chém Thiên Giới, mọi ranh giới bị phá. Giờ đây, nhân gian và thần giới hòa lẫn, sinh linh biến dạng, thiên mạch đảo loạn. Nếu không có kẻ giữ cân bằng mới, tất cả sẽ tiêu tan.”
Hắn nhìn nàng thật kỹ.
“Ngươi muốn ta thay trời sao?”
“Không ai thay được trời.” – nàng mỉm cười buồn. – “Nhưng có thể tạo ra đạo mới.”
Gió nổi lên, bầu trời đổi sắc.
Từng mảnh sáng rơi quanh hai người, như những linh hồn đang tìm chỗ nương.
Cô gái nói nhỏ:
“Ngươi có hai lựa chọn. Một – biến mất, để thế giới tự sụp. Hai – sống lại, nhưng linh hồn ngươi sẽ vĩnh viễn không nguyên vẹn.”
“Vĩnh viễn?”
“Ngươi sẽ không còn là người, cũng chẳng phải thần. Ngươi sẽ là Kiếm Linh Sinh Mệnh – sinh thể duy nhất có thể điều khiển linh hồn bằng ý niệm.”
Lâm Hàn im lặng.
Trên gương mặt lạnh lùng ấy, ánh sáng bình minh phản chiếu.
Hắn nắm chặt tay, máu rỉ ra từ lòng bàn.
“Ta chọn sống.”
Ánh mắt cô gái khẽ buồn.
“Ngươi sẽ đau.”
“Ta đã quen.”
Nàng bước đến, đặt tay lên ngực hắn.
Truy Hồn Ấn bừng sáng dữ dội.
Ánh sáng tím lam tràn ra, nuốt lấy cả không gian.
Cơn đau ập đến như hàng ngàn lưỡi dao đâm xuyên.
Lâm Hàn gào lên, thân thể tách ra thành hai – một người và một thanh kiếm.
Cô gái thì thầm:
“Từ nay, linh hồn ngươi hòa với kiếm.”
“Ngươi sẽ không còn tim, nhưng sẽ cảm được mọi trái tim khác.”
“Ngươi sẽ không còn máu, nhưng mỗi vết thương của thế gian sẽ chảy trong ngươi.”
Ánh sáng rực lên, rồi lặng đi.
Khi Lâm Hàn mở mắt lần nữa, hắn đang đứng giữa rừng.
Gió thổi, lá xào xạc.
Xa xa là ngọn núi quen thuộc – Thiên Linh Sơn, nơi hắn từng luyện kiếm thuở thiếu niên.
Nhưng tất cả đều khác: bầu trời rách nát, đất nứt sâu, và trong không khí, hàng ngàn linh hồn đang bay lượn.
Cô gái không còn ở đó.
Chỉ có giọng nói của nàng vang trong gió:
“Hãy tìm ta khi ngươi hiểu vì sao phải tồn tại.”
Hắn đứng lặng hồi lâu.
Một tia sáng lam tím lóe lên nơi bàn tay – Truy Hồn Kiếm đang rung khẽ.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy nó không còn là vũ khí, mà là một phần linh hồn.
Hắn siết chặt chuôi kiếm.
“Kiếm là ta, ta là kiếm.”
Từng lời vang ra, hòa cùng tiếng gió.
Trên bầu trời rách nát, ánh sáng lam tím từ hắn lan tỏa, nối lại từng mảnh vụn của thế giới.
Nhân gian lần đầu tiên sau tận thế, lại thấy bình minh.