vạn lý kiếm đạo: truy hồn thiên vực

Chương 8: Khởi Nguyên Tân Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Giới sụp đổ, không còn ai hiểu rõ thế nào là trời, thế nào là người nữa. Cơn đại hủy diệt kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, linh khí tan rã, vạn vật đều biến dạng. Những thành trì từng rực sáng trên không trung giờ chỉ còn là tro, rơi xuống nhân gian, biến thành những khối đá vỡ ánh bạc. Khi khói bụi tan, bầu trời chỉ còn lại những mảnh sáng lam tím vỡ vụn – vết sẹo của cuộc chiến giữa người và trời.

Giữa khoảng không mờ ảo ấy, một luồng sáng nhỏ dần kết tụ, rồi hóa thành hình người. Áo đen, tóc dài, ánh mắt tĩnh lặng nhưng sâu như vực. Đó là Lâm Hàn – kẻ đã chém trời, nay sống lại trong một thế giới không còn hình dạng cũ. Cơ thể hắn nửa người nửa linh, không có nhịp tim, không cần thở, nhưng linh lực trong hắn dày đặc đến mức khiến cả không gian méo mó. Người ta gọi hắn bằng nhiều tên: kẻ phá trời, hung thần, hoặc thậm chí là vị thần mới của kỷ nguyên hỗn loạn. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Trong đôi mắt trống rỗng ấy, chỉ còn lại câu hỏi duy nhất: “Tại sao ta vẫn còn tồn tại?”

Hắn lang thang qua những vùng đất mới sinh – nơi mà linh khí và oán khí hòa trộn, tạo ra những sinh vật kỳ lạ. Có những con thú mọc cánh, có loài cây biết nói, có cả những đứa trẻ vừa sinh ra đã có linh hồn phát sáng trong ngực. Thế giới không còn trật tự, mà trở thành một tấm vải dệt từ vô số sợi hồn lẫn lộn. Giữa hỗn loạn, hắn vẫn lặng lẽ đi, mang theo Truy Hồn Kiếm trên lưng. Mỗi khi hắn đi qua, linh khí lắng lại, đất đai bình ổn – như thể chính hắn đang vô thức điều chỉnh sự mất cân bằng của thế giới.

Một ngày, khi hoàng hôn phủ lên đồng bằng Tro Xám, hắn dừng lại trước một ngôi làng đổ nát. Không còn tiếng người, chỉ có gió hú qua những mái nhà đen sì. Trên tường, những vết cào máu vẫn còn mới. Hắn cúi xuống, chạm tay lên mặt đất, cảm nhận linh hồn tàn dư. Đau đớn, sợ hãi, và tuyệt vọng. Tất cả kết lại trong lòng bàn tay hắn thành một cơn gió lạnh.

Đột nhiên, phía cuối làng vang lên tiếng gào. Một bóng đen cao hơn mười trượng lao ra, đôi mắt đỏ rực, hàm răng dài và nhọn như lưỡi dao. Đó là Huyễn Hồn, loài sinh vật sinh ra từ linh hồn bị vỡ của thần và người. Chúng không có trí nhớ, chỉ biết ăn linh hồn để lớn lên.

Hắn rút kiếm.

Ánh lam tím lóe lên, rồi tắt.

Cơn gió thổi qua, thân thể Huyễn Hồn rơi xuống thành tro.

“Chỉ một đòn…” – một giọng nói yếu ớt vang lên.

Hắn quay lại. Dưới gốc cây, một cô gái đang ngồi, áo choàng rách tả tơi, mái tóc dính đầy bụi và máu. Nhưng đôi mắt nàng – sáng trong, kiên định – khiến hắn dừng lại.

“Ngươi bị thương,” hắn nói.

“Không chết là may.” – nàng cười mệt, rồi chỉ tay về phía xa. – “Ngươi là người diệt nó sao?”

“Phải.”

“Thế thì… ta đoán đúng rồi.”

Hắn im lặng.

“Ta nghe truyền thuyết nói, có một kẻ mang kiếm lam tím đi khắp Tân Giới, nơi hắn bước qua, Huyễn Hồn đều tan biến. Ta không tin, cho đến giờ.” – nàng nói, giọng khản đặc. – “Ngươi là Lâm Hàn.”

“Ta từng là,” hắn đáp.

Cô gái mỉm cười yếu ớt. “Từng là thôi à? Người chém trời cũng có thể tự chối bỏ tên mình sao?”

“Người đó đã chết rồi.”

“Không, người đó vẫn sống – bằng chứng là ngươi đang đứng đây.”

Hắn im lặng, ánh mắt không đổi, nhưng linh khí quanh hắn dao động nhẹ. Nàng chống tay đứng dậy, hơi loạng choạng. “Ta tên là Tư Mẫn. Ta từng là đệ tử của Cửu Thiên Tông.”

Câu nói ấy khiến hắn dừng lại.

“Cửu Thiên Tông không còn nữa.”

“Không, vẫn còn.” – nàng nói. – “Nhưng không như trước. Sau khi ngươi phá Thiên Giới, nhiều đệ tử sống sót đã tụ lại, lập ra Tân Cửu Thiên – nơi thờ phụng ngươi như vị thần.”

Hắn ngẩng lên, nhìn xa xăm. “Thần à?”

“Phải. Người ta nói ngươi chém trời để cứu nhân gian, rằng ngươi gánh tội thay cho vạn linh. Có kẻ dựng tượng ngươi cao ngút mây, có kẻ lấy máu mình viết kinh tụng tên ngươi.”

Hắn nở nụ cười mỉa mai. “Một thế giới méo mó lại dựng thần bằng xác người chết. Họ thật giỏi.”

Tư Mẫn nhìn hắn. “Ngươi nghĩ ngươi không phải thần sao?”

“Ta không cứu ai cả. Ta chỉ chém những kẻ cần phải chém.”

“Và nhờ vậy, thế giới còn tồn tại.”

Hắn không đáp.

Một lúc sau, gió thổi qua, mùi máu lại dâng lên. Trên bầu trời, đám mây đen tụ lại thành xoáy. Huyễn Hồn xuất hiện thêm – lần này hàng chục con, to gấp mấy lần trước. Tư Mẫn khẽ rít: “Chúng theo linh khí của ngươi. Càng mạnh, ngươi càng thu hút chúng.”

“Vậy thì giết.” – hắn nói, rồi bước lên.

Ánh kiếm lóe, lam tím rực cả bầu trời. Tư Mẫn không còn thấy hình người, chỉ còn nghe tiếng kim loại chém qua không khí, tiếng gió rít và tiếng nổ. Khi ánh sáng tan đi, tất cả Huyễn Hồn đều biến mất. Hắn vẫn đứng đó, tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh như sắt.

Tư Mẫn nhìn hắn rất lâu. “Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc… sống vì điều gì khác ngoài hận thù không?”

“Không.”

“Ngươi không mệt à?”

“Ta không còn biết mệt là gì.”

Nàng cúi đầu, lẩm bẩm. “Nguyệt Vân chắc cũng từng hỏi ngươi như vậy.”

Hắn khựng lại. “Ngươi nói gì?”

“Nguyệt Vân. Ta biết nàng. Nàng không chết. Khi Thiên Giới sụp, linh hồn nàng bị phong ấn vào Tầng Giới Thứ Chín – nơi giam giữ linh thể phản nghịch. Ta từng được lệnh canh nơi đó.”

Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào nàng, giọng thấp, trầm như gió bão. “Ngươi chắc chứ?”

“Chắc. Ta từng thấy nàng – ánh sáng trắng bao lấy linh hồn, vẫn giữ hình dạng con người. Nàng gọi tên ngươi.”

Truy Hồn Kiếm khẽ rung. Ánh lam tím từ lưỡi kiếm tỏa ra, chiếu rọi cả khu rừng đổ nát.

“Tầng Giới Thứ Chín ở đâu?”

“Phía Bắc. Nơi từng là biên giới giữa nhân gian và Thiên Giới. Nhưng giờ đó là vực không đáy. Không ai đi vào mà còn trở lại.”

“Dẫn ta đi.”

“Ngươi điên à? Ở đó không có quy tắc nào tồn tại. Thời gian, không gian, linh hồn – tất cả bị bóp méo.”

“Ta đã từng chết, từng tan thành hư không. Còn gì đáng sợ hơn?”

Tư Mẫn im, rồi mỉm cười nhạt. “Vậy ta đi cùng.”

“Không cần.”

“Ta không xin phép ngươi.”

Nói rồi, nàng đi trước. Lâm Hàn khẽ nhíu mày, nhưng không ngăn.

Họ lên đường.

Trên hành trình, họ băng qua những vùng đất kỳ dị – sông chảy ngược, cây mọc từ đá, linh hồn lơ lửng như khói. Ở nơi mọi thứ không còn đúng sai, chỉ có bản năng sinh tồn. Nhiều lần, Tư Mẫn suýt chết vì Huyễn Hồn. Lâm Hàn cứu nàng không ít, nhưng không bao giờ tỏ ra cảm xúc.

Một đêm, khi nghỉ dưới vách núi, Tư Mẫn nhìn hắn, hỏi nhỏ:

“Nếu gặp lại Nguyệt Vân, ngươi sẽ làm gì?”

“Ta không biết.”

“Nếu nàng không còn nhớ ngươi thì sao?”

“Thì ta sẽ khiến nàng nhớ.”

“Nếu nàng hận ngươi?”

“Thì ta vẫn ở bên.”

Nàng bật cười. “Ngươi đúng là kẻ cố chấp.”

“Có lẽ thế.”

Gió thổi, lửa tàn dần. Hắn nhìn lên trời – những mảnh sáng lam tím vẫn rải rác, giống như dấu tích của chính hắn.

Ba ngày sau, họ đến rìa phương Bắc. Trước mắt là Vực Luân Hồi – nơi người ta tin là cánh cổng dẫn đến Tầng Giới Thứ Chín. Một xoáy sáng khổng lồ giữa không trung, xoay chậm nhưng sâu vô tận. Tiếng gió trong đó giống như tiếng gọi từ hàng triệu linh hồn.

“Ở trong kia sao?” – hắn hỏi.

Tư Mẫn gật đầu. “Phải. Nhưng muốn vào, cần linh ấn của hai người. Một để mở, một để giữ lối.”

“Ngươi giữ.”

“Ngươi không sợ ta phản bội à?”

“Nếu ngươi muốn, ta cũng không ngăn được.”

Tư Mẫn mỉm cười, khẽ chạm tay lên ngực, kích hoạt linh ấn. Ánh sáng trắng tỏa ra, hòa cùng lam tím từ Truy Hồn Kiếm. Hai luồng sáng giao nhau, tạo thành một cánh cửa.

“Đi.”

Hắn bước vào trước, nàng theo sau. Ánh sáng nuốt cả hai.

Cảm giác như bị xé ra từng mảnh, rồi ghép lại. Khi mở mắt, Lâm Hàn đã ở nơi khác. Không gian xung quanh nhuốm màu đỏ sẫm, mặt đất nứt nẻ, còn trên bầu trời là hàng ngàn linh hồn bay lượn. Giữa trung tâm là một tòa tháp khổng lồ, dựng bằng xương và ánh sáng, nơi linh khí xoáy vào như dòng nước.

Tư Mẫn thì thào: “Đó là nơi nàng bị giam.”

Hắn siết chặt chuôi kiếm. “Nguyệt Vân…”

Không khí xung quanh run lên, như thể linh hồn nàng cũng nghe thấy tên ấy. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng gọi mơ hồ.

“Lâm… Hàn…”

Hắn ngẩng đầu. Trong xoáy sáng trên đỉnh tháp, một bóng trắng xuất hiện, nhẹ như khói, nhưng rõ ràng đến từng đường nét. Mái tóc dài, ánh mắt buồn, giọng nói như cơn mưa đầu hạ.

“Ngươi… thật sự đến rồi.”

Trái tim hắn – dù đã không còn tồn tại – vẫn run lên.

“Nguyệt Vân.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×