vạn lý kiếm đạo: truy hồn thiên vực

Chương 9: Linh Hồn Của Hai Thế Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng đỏ từ tháp linh hồn chiếu xuống khuôn mặt hắn, phản chiếu trong đôi mắt sâu tĩnh. Gió thổi mang theo mùi linh lực cháy, hòa cùng âm thanh rền rĩ của hàng triệu linh hồn lơ lửng quanh không trung. Ở trung tâm tháp, nàng đứng đó — Nguyệt Vân, y phục trắng, mái tóc buông dài, ánh sáng vờn quanh thân như sương, khiến nàng vừa giống người vừa như hư ảo.

Lâm Hàn bước lên từng bậc xương trắng. Mỗi bước đi, cả tháp như rung chuyển, linh hồn xung quanh gào khóc vì sợ hãi, còn những vết nứt sáng dọc theo tường như đang run rẩy trước khí tức hắn tỏa ra.

“Ngươi… vẫn còn sống sao?” – nàng hỏi, giọng nhẹ đến mức như gió chạm vào nước.

“Không biết gọi là sống hay không nữa.”

“Ta đã thấy ngươi chết trong ánh sáng.”

“Ta đã chết, nhưng có người kéo ta lại.”

“Ngươi không nên trở về.” – ánh mắt nàng mờ đi. – “Mọi thứ ngươi làm… chỉ khiến thế giới thêm tan nát.”

Hắn dừng lại, nhìn nàng thật lâu. “Nếu ta không làm, thế giới này đã tan nát từ trước rồi.”

“Ngươi vẫn vậy.” – nàng khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có nước mắt. – “Cố chấp, tàn nhẫn và cô độc.”

“Còn ngươi thì vẫn nói nhiều như xưa.”

Một thoáng im lặng. Tiếng linh hồn gào bên ngoài tháp nghe như tiếng sóng vỗ. Nguyệt Vân tiến đến gần hơn, bàn tay trong suốt chạm nhẹ lên mặt hắn, rồi lùi lại – như sợ sẽ tan biến nếu chạm lâu hơn.

“Ta không phải người nữa, Lâm Hàn. Thân thể ta đã tan trong trận chiến ở Thiên Linh. Những gì ngươi thấy chỉ là tàn hồn được phong ấn. Ta… không thuộc về thế giới này.”

“Vậy ta sẽ đưa ngươi ra khỏi nơi này.”

“Không thể.” – nàng lắc đầu. – “Tầng Giới Thứ Chín được dựng nên bằng linh lực của chính ngươi. Ngươi là kẻ chém trời, một phần linh hồn ngươi bị giữ lại nơi đây để cân bằng. Nếu ta rời đi, phong ấn sẽ vỡ, thế giới sẽ sụp.”

Hắn nhìn quanh, nhận ra những luồng sáng lam tím đang len lỏi khắp tháp, nối liền với Truy Hồn Ấn trên ngực hắn. Hắn hiểu – mọi thứ ở đây đang tồn tại nhờ vào chính sức mạnh của hắn.

“Vậy ra… ngươi bị giam để giữ thế giới này sống?”

“Phải.” – nàng nói khẽ, ánh mắt dịu dàng. – “Ta không hận ngươi. Ta chọn ở lại.”

Gió thổi qua, tấm áo trắng của nàng tung nhẹ, hòa vào ánh sáng lam. Cả không gian trở nên yên bình lạ lùng. Nhưng yên bình ấy giống như lớp vải mỏng che giấu cơn bão. Bởi sâu dưới chân họ, mặt đất bắt đầu rạn ra. Tư Mẫn, người đi cùng Lâm Hàn, hét lên từ bên dưới tháp: “Không được! Linh mạch đang sụp, hắn ở lâu thêm nữa, tất cả sẽ tan!”

Nguyệt Vân quay xuống. “Ngươi đến cùng hắn à?”

“Phải!” – Tư Mẫn hét lớn. – “Ta đưa hắn đến để cứu ngươi!”

Nguyệt Vân mỉm cười buồn. “Ngươi thật ngốc. Hắn không thể cứu ta, vì ta chính là phong ấn.”

Lâm Hàn siết chặt Truy Hồn Kiếm. Ánh sáng lam tím bùng lên dữ dội.

“Nếu phong ấn là ngươi, ta sẽ tìm cách khác.”

“Không có cách nào khác, Hàn.” – nàng bước đến gần, bàn tay mờ ảo chạm vào ngực hắn, nơi Truy Hồn Ấn đang sáng. – “Nếu ngươi phá phong ấn, tất cả linh hồn trong Tầng Giới này sẽ thoát ra, hòa vào thế giới ngoài kia. Khi đó, không còn nhân gian, không còn linh giới. Chỉ còn hỗn loạn.”

“Còn nếu ta không phá?”

“Ta sẽ mãi bị giam ở đây, và ngươi sẽ mãi không thể rời.”

Hắn im lặng. Giữa hai người, ánh sáng lam và trắng hòa vào nhau, như sợi chỉ mỏng nối giữa hai thế giới. Nàng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy.

“Ta từng nói với ngươi… đạo không ở trên trời. Đạo ở trong lòng. Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta, đừng dùng kiếm. Hãy dùng lòng ngươi.”

Một cơn gió mạnh nổi lên. Linh hồn xung quanh gào rú, tòa tháp rung dữ dội. Hắn cảm thấy trong đầu vang lên hàng ngàn giọng nói – tiếng kêu của những linh thể bị phong ấn. Họ cầu xin được giải thoát. Họ đau đớn, điên loạn, khát sống.

“Ngươi nghe thấy chứ?” – nàng hỏi.

“Nghe.”

“Đó là cái giá của hòa bình. Ngươi chém trời, mở đường cho tự do, nhưng ngươi cũng buộc hàng triệu linh hồn phải chịu cảnh giam cầm. Ngươi có thể chịu nổi không?”

Hắn nhắm mắt. Cảnh tượng đêm diệt môn năm xưa lại hiện về. Tiếng cha, tiếng mẹ, tiếng khóc của chính hắn. Mọi hận thù, mọi bi kịch dồn lại thành cơn bão trong tim. Hắn hét lớn, rút kiếm, đâm thẳng xuống nền tháp.

“Ta sẽ không để ai phải giam cầm nữa – dù là người hay trời!”

Tiếng nổ vang trời. Ánh sáng lam tím bắn lên tận đỉnh tháp, phá tan mọi ràng buộc. Nguyệt Vân hét: “Không! Ngươi không hiểu! Phong ấn vỡ, thế giới sẽ—”

Chưa kịp nói hết, nền đất nổ tung. Hàng ngàn linh hồn tràn ra, ánh sáng đỏ đen cuộn xoáy. Bầu trời vỡ ra như gương. Gió hút mạnh, kéo tất cả vào một xoáy lốc khổng lồ. Nguyệt Vân bị cuốn đi. Lâm Hàn lao tới, nắm tay nàng.

“Ta đã hứa sẽ đưa ngươi ra!”

“Nếu ngươi không buông, cả hai sẽ chết!”

“Thì cùng chết!”

Ánh sáng bao phủ cả hai. Thời gian như ngừng lại. Mọi âm thanh tan biến. Hắn chỉ thấy đôi mắt nàng – ấm áp, dịu dàng, tràn đầy tiếc nuối.

“Ngươi ngốc thật, Hàn.”

“Ta biết.”

“Lần này, nếu có kiếp sau… đừng làm kẻ hỏi đạo bằng kiếm nữa. Làm người thường thôi.”

Ánh sáng trắng lóe lên. Một tiếng nổ lớn xé toạc Tầng Giới Thứ Chín.

Khi hắn mở mắt, chỉ còn lại khoảng không đen đặc. Không còn Nguyệt Vân, không còn tháp linh hồn, không còn linh hồn gào khóc. Mọi thứ tan biến như chưa từng tồn tại. Hắn nằm giữa hư vô, toàn thân rách nát. Truy Hồn Kiếm vỡ làm đôi, một nửa biến thành tro, nửa còn lại cắm sâu vào lòng đất.

“Tất cả… đều kết thúc sao?” – hắn thì thầm.

Một giọng nói vang lên trong đầu – không phải của Lạc Thiên, không phải của nàng, mà là của chính hắn trong quá khứ.

“Khi kiếm vỡ, đạo mới sinh. Khi người mất, tâm mới sống.”

Hắn khẽ cười, giọng lạc đi. “Ra là vậy…”

Từ tro tàn Truy Hồn Kiếm, những tia sáng nhỏ bắt đầu bay lên, hóa thành vô số sợi linh quang, tản ra khắp nơi. Hắn biết – đó là linh hồn của những kẻ từng bị giam trong Tầng Giới. Giờ đây, chúng được tự do.

Một bàn tay chạm lên vai hắn. Hắn quay lại. Tư Mẫn đang đứng đó, toàn thân phủ đầy máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng. “Ngươi… đã làm được.”

“Còn nàng?”

“Ta không biết. Có thể nàng đã hòa vào linh hồn thế giới.”

Hắn khẽ gật. “Tốt rồi.”

Cả hai nhìn lên bầu trời. Từ bóng tối, ánh sáng bắt đầu mọc trở lại – không còn lam tím hay vàng kim, mà là màu bạc dịu, như ánh sáng nguyên thủy của thế giới. Đó là khởi đầu của Tân Kỷ Nguyên, nơi không còn thần, không còn đạo, chỉ có sinh và diệt nối nhau mãi mãi.

Tư Mẫn hỏi nhỏ: “Giờ ngươi định đi đâu?”

“Không biết.” – hắn đáp. – “Có lẽ đi tìm mảnh kiếm còn lại. Có lẽ đi tìm nàng. Hoặc có lẽ chỉ để bước tiếp.”

“Ngươi không mệt sao?”

“Có.” – hắn cười nhạt. – “Nhưng nếu dừng lại, ta sẽ lại là người cũ. Mà người cũ đã chết từ lâu rồi.”

Gió thổi qua, bụi sáng bay lên, phủ quanh hắn như vầng hào quang.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy giọng nàng – rất khẽ, như gió lướt qua tai.

“Ta vẫn ở đây… trong từng nhịp thở của thế giới mà ngươi tạo ra.”

Hắn khép mắt, khẽ đáp: “Ừ, ta biết.”

Trên bầu trời, tia sáng đầu tiên của bình minh mới chiếu xuống, soi lên khuôn mặt người đàn ông đã chém trời, yêu người, và cứu lấy tất cả bằng cách tự hủy diệt mình.

Hắn bước đi, bóng dáng nhỏ dần trong làn sáng bạc – cô độc, tĩnh lặng, nhưng an yên hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×