về nơi có em

Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Bên Giàn Hoa Giấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe cũ kĩ của Đạt lăn bánh qua con đường làng quen thuộc, lòng anh như được tắm trong một dòng nước mát lành. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của đất ẩm và lúa non, khác hẳn với mùi xăng xe và bụi đường ở thành phố. Đạt hạ cửa kính, hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực như giãn nở. Khung cảnh quen thuộc của tuổi thơ hiện ra trước mắt: những cánh đồng xanh ngút ngàn, những con đường đất nhỏ quanh co và những ngôi nhà lợp ngói đỏ tươi ẩn mình dưới tán cây cổ thụ.

Về đến cổng, Đạt thấy ba mẹ đang đứng chờ sẵn. Nụ cười rạng rỡ của ba, ánh mắt hiền từ của mẹ, tất cả xua tan đi sự mệt mỏi sau chặng đường dài. Ba ôm chặt lấy Đạt, vỗ vai bôm bốp: "Thằng này, về là tốt rồi, về là tốt rồi!" Mẹ Đạt xoa đầu anh, giọng nói đầy yêu thương: "Mẹ nấu món con thích nhất đó, vào ăn cơm đi con."

Đêm đó, Đạt ngủ một giấc thật ngon, không còn những tiếng còi xe hay tiếng chuông điện thoại làm phiền. Giấc mơ đưa anh trở về với tuổi thơ, với những ngày tháng hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.

Sáng hôm sau, Đạt thức dậy từ rất sớm. Anh đi một vòng quanh khu vườn sinh thái của gia đình. Khu vườn rộng lớn, với những luống rau xanh mướt, những cây ăn quả trĩu cành và một cái hồ cá lớn. Tuy nhiên, Đạt nhận ra, khu vườn đã xuống cấp khá nhiều. Hệ thống tưới tiêu đã cũ, một vài luống rau bị sâu bệnh tấn công, và nhiều loại cây trồng không còn được chăm sóc kĩ lưỡng như trước. Đạt hiểu, ba mẹ anh đã cố gắng hết sức, nhưng tuổi tác đã không cho phép họ làm việc nặng nhọc.

Anh bắt tay vào việc ngay. Đạt dành cả ngày để dọn dẹp, tỉa tót cây cối, kiểm tra lại hệ thống tưới tiêu. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng anh cảm thấy lòng mình thanh thản đến lạ. Anh không còn nghĩ đến những hợp đồng, những dự án tiền tỉ, mà chỉ tập trung vào công việc trước mắt.

Buổi chiều, khi Đạt đang vắt nước lau chùi một giàn hoa giấy thì nghe thấy tiếng động nhỏ. Một cô gái đang đứng bên kia hàng rào, tay cầm chiếc xô nhỏ, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Cô gái có mái tóc dài, buộc gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ. Cô chính là Mai, cô giáo tiểu học mà mẹ Đạt từng nhắc đến. Mai là hàng xóm thân thiết của gia đình anh, từ nhỏ đã chơi với nhau, nhưng từ khi Đạt lên thành phố, họ không còn gặp nhau nữa.

"Anh Đạt về hồi nào vậy?" Mai cất tiếng hỏi, giọng nói trong trẻo như tiếng suối.

Đạt ngẩng đầu lên, bất ngờ trước vẻ đẹp của Mai. Anh nhớ, hồi bé Mai gầy nhẳng, đen nhẻm, giờ đây cô đã trưởng thành, xinh đẹp đến vậy.

"À, anh mới về hôm qua. Em là... Mai hả?" Đạt hỏi lại, cố gắng xác nhận.

Mai cười tươi, gật đầu: "Vâng, là em đây. Anh về là tốt rồi, ba mẹ anh lo cho anh lắm."

Hai người bắt đầu trò chuyện, câu chuyện cứ thế kéo dài. Mai kể cho Đạt nghe về cuộc sống ở quê, về những học trò nhỏ của mình, về những thay đổi của làng xóm. Đạt cũng kể cho Mai nghe về công việc, về những áp lực mà anh phải đối mặt. Mai lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa ra những lời khuyên chân thành, giản dị.

"Anh Đạt, anh đừng lo, ở quê mình không có nhiều áp lực như vậy đâu. Chỉ cần anh thoải mái, mọi việc rồi sẽ ổn thôi," Mai nói, giọng nói đầy sự tin tưởng.

Từ đó, Đạt và Mai thường xuyên gặp nhau. Mai thường mang sang cho Đạt những món ăn dân dã, chỉ cho anh cách làm vườn, cách phân biệt các loại sâu bệnh. Cô là người bạn đồng hành, giúp Đạt làm quen lại với cuộc sống thôn quê.

Cuộc sống của Đạt bắt đầu có sự thay đổi lớn. Anh không còn thức dậy muộn, không còn lao vào công việc một cách điên cuồng. Thay vào đó, anh dậy sớm, cùng ba mẹ chăm sóc khu vườn. Anh và Mai cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đi dạo trên con đường làng. Tình cảm của họ lớn dần, không ồn ào, không vội vã, mà cứ thế thấm vào nhau một cách tự nhiên.

Một buổi chiều mưa, Đạt và Mai đang ngồi dưới hiên nhà, nghe tiếng mưa rơi tí tách. Đạt bất giác nắm lấy tay Mai. Bàn tay Mai nhỏ nhắn, ấm áp, khiến lòng Đạt dâng lên một cảm xúc khó tả. Mai không rút tay lại, cô chỉ mỉm cười, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao. Đạt hiểu, tình yêu đã đến với anh, một tình yêu chân thành, giản dị, bắt đầu từ chính nơi mà anh đã từng muốn rời xa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×