về quê nuôi cá và... "trồng" thêm anh

Chương 3: Đại Chiến Gà Mái Và Vị Cứu Tinh Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn "ra mắt" không thể nào quê hơn, Bảo Linh San quyết tâm phải lấy lại thể diện. Cô phải chứng minh cho cái tên nông dân cục súc kia thấy, con gái thành phố không phải là đồ bỏ đi. Cô sẽ trở thành một nông dân thực thụ, một "farmer" chính hiệu!

Và bước đầu tiên trên con đường trở thành "nữ hoàng nông nghiệp" của cô, chính là chăn nuôi. Cụ thể là nuôi gà. "Không thể để gà hàng xóm ức hiếp mãi được, mình phải có binh đoàn của riêng mình," cô tự nhủ.

Thế là, cô hí hửng chạy xe tay ga ra tận chợ huyện, tìm đến hàng bán gia cầm. Giữa một rừng gà vịt kêu inh ỏi, cô tự tin chỉ vào một lồng gà con lông vàng tơ, xù lên như những cục bông gòn.

"Bác ơi, bán cho con chục con này đi ạ!"

Bà bán hàng nhìn cô từ đầu đến chân – váy hoa, kính râm, túi xách kẹp nách – rồi hỏi một câu chí mạng: "Cô mua về nuôi hay mua về cúng?"

"Dạ... dạ nuôi ạ."

"Biết làm chuồng chưa mà đòi nuôi?"

Linh San cứng họng. Nhưng với tinh thần "không biết thì tra Google", cô vẫn dõng dạc trả lời: "Dạ chuyện nhỏ ạ!". Cô trả tiền, bỏ mười chú gà con vào một cái thùng giấy, và hí hửng chở về.

Cả một buổi chiều hôm đó, Linh San dành hết tâm huyết để xây dựng "biệt thự" cho binh đoàn gà của mình. Cô lôi ra mấy tấm ván cũ, vài thanh tre mà bà ngoại để lại, rồi mở một video hướng dẫn "Làm chuồng gà siêu tốc, siêu đẹp từ vật liệu tái chế" trên Pinterest. Cô cưa cưa, đục đục, đóng đóng. Mồ hôi nhễ nhại, tay chân trầy xước. Kết quả, sau bốn tiếng đồng hồ vật lộn, một cái "chuồng gà" đã ra đời. Nói là chuồng gà cho sang, chứ nó trông giống một đống củi được xếp tạm bợ vào nhau hơn, xiêu vẹo và ọp ẹp. Nhưng Linh San vẫn rất tự hào, cô cảm thấy mình thật tài giỏi.

Sáng hôm sau, thảm họa ập đến.

Khi cô còn đang say giấc, mười "cư dân" của khu "biệt thự" ọp ẹp đã phát hiện ra những lỗ hổng an ninh chết người trong công trình của cô. Chúng nó dễ dàng lách qua các khe hở, và bắt đầu cuộc phiêu lưu khám phá thế giới.

Linh San bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh của một người phụ nữ. "Trời đất quỷ thần ơi! Gà ở đâu mà nó phá nát cái vườn rau của tui rồi!"

Cô choàng tỉnh, lao ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt khiến cô muốn xỉu tại chỗ. Mười con gà con của cô đang có một bữa tiệc buffet thịnh soạn trên luống rau cải xanh mơn mởn... ở sân nhà hàng xóm. Mà hàng xóm đó, không ai khác, chính là nhà của tên nông dân cục súc Nguyễn Thế Cường.

Người đang la làng chính là mẹ của anh ta, một người phụ nữ trạc ngũ tuần, dáng người đậm đà, mặc bộ đồ bà ba hoa, mà mọi người trong xóm hay gọi là cô Ba.

Thấy Linh San chạy ra, cô Ba chống nạnh, nhưng lại không hề có vẻ giận dữ, mà ngược lại, bà đang cố nhịn cười. "Con nhỏ này, con ở đâu tới mà ngộ nghĩnh vậy con? Ai đời lại đi nuôi gà thả rông trong vườn rau của người ta thế này?"

"Dạ... dạ cháu xin lỗi bác... Cháu không biết..." Linh San lí nhí, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

"CƯỜNG ƠI LÀ CƯỜNG!" Cô Ba bỗng hét lớn vào trong nhà, giọng vang như chuông. "Mày đâu rồi con? Ra mà xem con dâu tương lai của mày nó mang sính lễ qua ra mắt mẹ chồng này!"

Linh San nghe xong chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. "Con dâu tương lai"? Bác gái này nói gì vậy trời?

Thế Cường từ trong nhà bước ra, mặt mày còn đang ngái ngủ. Anh mặc một chiếc quần đùi, cởi trần, để lộ ra thân hình sáu múi cuồn cuộn. Thấy cảnh tượng gà bay rau nát và cô nàng thành thị đang đứng như trời trồng, anh chỉ biết thở dài.

"Mẹ à, mẹ nói gì vậy?" rồi anh quay sang Linh San, ánh mắt đầy vẻ chán nản. "Lại là cô à? Hôm qua là gà của tôi, hôm nay là gà của cô. Cô với mấy con gà có thù oán gì với nhau hay sao vậy?"

"Tôi... tôi..." Linh San ú ớ.

"Thôi, mày đừng có ăn hiếp con nhỏ!" Cô Ba đập vào vai con trai một cái bốp. "Qua mà phụ người ta bắt gà lại đi kìa. Nhìn cái mặt nó tội nghiệp chưa?"

Thế Cường, dù không muốn, nhưng không thể cãi lời mẹ. Anh lầm bầm vài tiếng rồi bước qua hàng rào. Anh không cần đuổi, chỉ với vài tiếng chép miệng và vài hành động lùa tay, mười con gà con đã ngoan ngoãn bị dồn vào một góc. Anh dễ dàng tóm gọn cả bầy, bỏ lại vào thùng giấy.

Sau đó, anh ta đi đến cái "chuồng gà" của Linh San. Anh chỉ cần dùng một tay đẩy nhẹ, cả công trình đã sụp đổ tan tành.

"Cô gọi cái này là cái chuồng à?" anh ta lắc đầu. "Cô định xây nhà cho gà hay xây mồ cho nó vậy?"

"Anh...!" Linh San tức đến tím mặt nhưng không cãi lại được.

Thế Cường không nói thêm gì. Anh ta lẳng lặng đi vào kho nhà mình, lôi ra một vài dụng cụ chuyên nghiệp: búa, đinh, kẽm gai. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, anh đã gia cố và sửa lại cái chuồng gà một cách chắc chắn và kiên cố. Mọi thao tác của anh đều rất dứt khoát, mạnh mẽ và chuyên nghiệp.

Linh San đứng đó, nhìn tấm lưng rộng vững chãi của anh đang lấm tấm mồ hôi dưới nắng, nhìn những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh khi anh đóng đinh. Trong một khoảnh khắc, cô bất giác thấy... anh ta cũng có chút gì đó cuốn hút.

"Xong rồi đó," anh ta phủi tay, nói cộc lốc. "Lần này mà nó còn sổng ra nữa thì tôi bắt làm thịt hết đấy."

Chưa kịp để Linh San đáp lời, cô Ba từ bên kia đã nói vọng qua. "Thôi con nhỏ, cảm ơn nó làm gì. Tối nay qua nhà bác ăn cơm nha con! Bác làm món gà hấp lá chanh đãi con."

Linh San nghe xong thì rùng mình.

"Mẹ!" Thế Cường gắt lên. "Nhà mình hết gà rồi hay sao?"

"Thì bắt con gà trống nhà mình làm thịt. Nó gáy inh ỏi suốt ngày, mẹ cũng bực mình lắm rồi," cô Ba nói thản nhiên. "Chốt vậy nha con San! Bảy giờ tối qua ăn cơm!"

Nói rồi, cô Ba đi vào nhà, để lại Linh San đứng ngẩn ngơ và Thế Cường với vẻ mặt đầy cam chịu. Cuộc đại chiến gà mái đã kết thúc với một lời mời ăn tối bất đắc dĩ. Xem ra, mối "nghiệp duyên" giữa cô và anh chàng hàng xóm này, sẽ còn lâu mới kết thúc được.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×