Sau vụ "giải cứu" trên mái nhà, không khí giữa Linh San và Thế Cường đã có một sự thay đổi rõ rệt. Sự cà khịa, đối đầu đã giảm đi trông thấy, thay vào đó là một sự ngượng ngùng và tránh né nhẹ. Gặp nhau ở đầu ngõ, họ không còn lườm nhau nữa, mà chỉ gật đầu chào rồi vội vàng đi lướt qua nhau.
Linh San cảm thấy mình nợ anh ta một lời cảm ơn đàng hoàng. Lời mời ăn tối của cô Ba hôm trước là do bị ép, còn lần này, cô muốn tự mình chủ động. Hơn nữa, sau những gì đã xảy ra, cô cũng muốn làm hòa với "oan gia" nhà bên.
Cô quyết định sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn để mời mẹ con anh. "Phải trổ hết tài năng bếp núc của một cô gái Sài Gòn sành điệu, cho tên nông dân đó lác mắt chơi," cô tự nhủ.
Món cô chọn là Bò bít tết sốt tiêu xanh và mỳ Ý Carbonara. Hai món tủ mà cô vẫn hay làm để chiều chuộng bản thân và gã bạn trai cũ.
Công cuộc chuẩn bị bắt đầu. Cô phải chạy xe ra tận siêu thị ở trung tâm thị xã mới mua được đầy đủ nguyên liệu "Tây" như whipping cream, phô mai Parmesan và thịt bò Úc.
Nhưng khi bắt tay vào nấu, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa căn bếp hiện đại ở Sài Gòn và căn bếp củi mộc mạc ở quê. Cô không thể điều chỉnh được nhiệt độ của bếp củi. Lửa lúc thì quá to, lúc lại sắp tắt ngấm. Chảo gang thì quá nặng. Kết quả, sau một buổi chiều vật lộn trong làn khói mù mịt, "bữa tối 5 sao" của cô cũng ra lò. Miếng bò bít tết có phần hơi quá lửa, cháy xém ở bên ngoài. Sốt Carbonara thì hơi đặc lại vì cô cho quá nhiều phô mai.
Dù không hoàn hảo, nhưng Linh San vẫn tự tin bưng hai đĩa thức ăn lớn, được bày biện đẹp mắt, sang nhà Thế Cường.
"Con chào bác Ba! Anh Cường có nhà không ạ?" cô gọi.
Cô Ba và Thế Cường đang ngồi ở hiên nhà lặt rau. Thấy Linh San bưng đồ ăn sang, cả hai đều ngạc nhiên.
"Ủa, con bé này bày vẽ chi vậy? Tối nay nhà bác có món cá lóc nướng trui ngon lắm."
"Dạ, cái này là con nấu để cảm ơn anh Cường và bác ạ. Cảm ơn anh ấy đã giúp con sửa mái nhà."
Cô đặt hai đĩa thức ăn lên bàn. Mùi bơ tỏi thơm lừng, trông cũng rất hấp dẫn. Cô Ba tò mò cầm nĩa lên, xắn một miếng thịt bò. Bà nhai thử, rồi gương mặt bà lộ ra một biểu cảm... khó tả.
"Món Tây gì mà nó dai nhách, lại còn lạt nhách nữa vậy con?" bà nhận xét một cách thật thà.
Thế Cường cũng ăn thử một miếng mỳ Ý. Anh nhai vài cái rồi nói: "Béo quá. Ăn xong chắc phải đi cuốc thêm hai công đất mới tiêu hết."
Linh San đứng đó, mặt đỏ bừng từ tai đến cổ. Cô chỉ muốn độn thổ ngay lập tức. Mọi sự tự tin của cô đã bay đi sạch sẽ.
Thấy vẻ mặt xịu xuống như bánh đa ngâm nước của cô, Thế Cường bỗng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng có chút không nỡ. Anh đứng dậy. "Thôi, đồ Tây chắc hai mẹ con con ăn không quen. Để đó đi." Anh nhìn cô. "Chắc cô cũng chưa ăn gì phải không? Ở lại ăn cơm với nhà tôi luôn đi. Coi như tôi đáp lễ."
Không đợi cô từ chối, anh đã đi thẳng vào bếp. Cô Ba cũng cười xòa. "Thôi ở lại ăn cơm đi con. Món của con để đó lát nữa chấm muối ớt ăn cũng ngon chán."
Linh San đành phải ở lại trong sự ngượng ngùng. Nhưng rồi cô ngạc nhiên khi thấy Thế Cường đeo tạp dề, thành thạo lấy cá, làm rau. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần của anh xử lý mọi thứ một cách nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng, một bữa cơm đậm chất miệt vườn đã được dọn ra: cá lóc nướng trui thơm phức, canh chua cá hú nóng hổi, và một đĩa rau luộc xanh mướt.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Lần đầu tiên, họ nói chuyện với nhau một cách thật sự. Linh San kể về công việc thiết kế của mình, về những áp lực ở thành phố. Thế Cường và cô Ba thì kể cho cô nghe về cuộc sống ở quê, về những dự định cho trang trại hữu cơ.
Cô biết được, anh không chỉ là một nông dân. Anh tốt nghiệp kỹ sư nông nghiệp loại giỏi, đã từng từ chối lời mời làm việc ở nước ngoài để quay về quê hương, áp dụng những kiến thức hiện đại để giúp đỡ bà con. Anh đang ấp ủ một ước mơ lớn.
Càng nói chuyện, những định kiến của họ về nhau càng tan biến. Anh nhận ra cô không phải là một "cô chiêu" vô dụng, mà là một cô gái thông minh, có ý chí. Cô cũng nhận ra anh không phải là một "anh nông dân cục súc", mà là một người đàn ông có lý tưởng, ấm áp và sâu sắc.
Sau bữa ăn, khi đang giúp cô Ba dọn dẹp, Linh San nhìn thấy tấm biển quảng cáo "Nông sản sạch chú Cường" được viết tay một cách nguệch ngoạc bằng bút lông trên một tấm bìa carton.
"Thiệt tình," cô không nhịn được cười. "Kỹ sư nông nghiệp mà chữ viết còn thua con gà bới nữa."
Thế Cường đang uống trà, nghe vậy thì ho khan một tiếng, mặt có chút đỏ.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Linh San. Cô nhìn anh, ánh mắt lém lỉnh. "Hay là vầy đi. Coi như trả công anh sửa mái nhà, sửa chuồng gà, cứu em mấy bận, rồi còn đãi em bữa cơm ngon nữa."
"Cô lại bày trò gì nữa đây?"
"Em sẽ thiết kế cho anh một bộ nhận diện thương hiệu hoàn chỉnh. Từ logo, bao bì, nhãn mác, cho đến cả một cái website nho nhỏ để bán hàng online. Miễn phí. Chịu không?"
Thế Cường và cả cô Ba đều sững sờ. Anh nhìn cô, người con gái thành thị trước mặt anh, lần đầu tiên anh thấy được sự tự tin và tài năng thực sự của cô. Anh gật đầu, một nụ cười thật sự hiện lên trên môi. "Được. Thỏa thuận."
Anh chìa bàn tay chai sần của mình ra. Linh San cũng vui vẻ đặt bàn tay mềm mại của mình vào đó. Cái bắt tay không chỉ là một thỏa thuận công việc. Nó còn là cái bắt tay cho một sự khởi đầu mới.
Từ hai kẻ "oan gia", họ đã chính thức trở thành "đối tác". Và có lẽ, từ đối tác đến một thứ gì đó khác, sẽ không còn xa nữa.