vệ sĩ của ác quỷ

Chương 1: Chiếc Lồng Son


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bữa tiệc tối nay tại dinh thự của nhà họ Trần là một vở kịch hoàn hảo. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, tiếng nhạc violin du dương và mùi của rượu vang hảo hạng hòa quyện vào nhau, tạo nên một lớp vỏ bọc xa hoa cho những âm mưu và những cái bắt tay nhuốm mùi máu.

Trần Ngọc Lam, trong bộ váy dạ hội màu ngọc lục bảo ôm sát cơ thể, đang đóng vai một nàng công chúa. Cô ngồi bên cạnh cha mình, ông trùm Trần Hào, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nở một nụ cười xã giao hoàn hảo. Mái tóc đen của cô được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi hoa tai kim cương lấp lánh. Bất cứ ai nhìn vào cũng phải trầm trồ, đó là một tuyệt tác của tạo hóa. Nhưng không ai nhìn thấy được sự trống rỗng và chán ghét trong đôi mắt sâu thẳm của cô.

Cô là một món trang sức, một quân cờ chiến lược, một minh chứng cho quyền lực của cha mình. Tối nay, vai diễn của cô là ngồi đây, mỉm cười, và tỏ ra thật hạnh phúc bên cạnh vị hôn phu của mình, Lý Minh Luân – hay còn được gọi là Lý thiếu gia.

Lý Minh Luân, gã công tử độc nhất của tập đoàn xây dựng Hưng Thịnh, một đối tác làm ăn quan trọng của nhà họ Trần, đang ngồi bên cạnh cô. Hắn ta đẹp trai, láng coóng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại không có sự yêu thương, chỉ có sự chiếm hữu trần trụi của một kẻ xem cô như một món hàng đắt giá mà hắn ta sắp sở hữu được.

"Lam à, em uống thêm chút rượu đi," hắn ta ghé sát vào tai cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Bàn tay hắn ta không yên phận mà đặt lên đùi cô, dưới gầm bàn.

Ngọc Lam khẽ rùng mình vì ghê tởm, nhưng nụ cười trên môi cô không hề thay đổi. Cô nhẹ nhàng gạt tay hắn ra. "Em không uống được nữa đâu, cảm ơn anh."

"Chà, em lại không nghe lời rồi," hắn ta cười nhạt, rồi quay sang Trần Hào. "Bác Trần xem, con gái của bác càng lớn càng có cá tính đó."

Trần Hào chỉ cười ha hả, một tiếng cười đầy uy lực. "Phụ nữ mà, phải có chút cá tính nó mới thú vị chứ, phải không Luân?"

Nhưng Ngọc Lam biết, đằng sau tiếng cười đó là một lời cảnh cáo. Cô nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của cha mình liếc qua cô. "Hãy ngoan ngoãn."

Cô siết chặt chiếc ly trong tay. Cuộc sống của cô là một chiếc lồng son, đẹp đẽ nhưng ngột ngạt. Mọi thứ cô làm, mọi lời cô nói, đều phải nằm trong sự kiểm soát của cha cô. Sự nổi loạn duy nhất của cô, chỉ là những tia nhìn lạnh lẽo, những cái nhếch môi đầy mỉa mai mà không ai nhận ra.

Nhưng tối nay, cô quyết định sẽ làm một điều gì đó hơn thế.

Khi bữa tiệc gần tàn, trong lúc mọi người đang bàn về một dự án bến cảng mới, một dự án mà cô biết rõ là có liên quan đến hoạt động rửa tiền, Ngọc Lam bỗng nhiên lên tiếng.

"Thưa các chú, các bác," giọng cô trong trẻo, cắt ngang cuộc nói chuyện. "Con có đọc một bài báo gần đây, nói rằng việc xây dựng bến cảng ở khu vực đó có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ sinh thái rừng ngập mặn. Liệu chúng ta đã có phương án đánh giá tác động môi trường chưa ạ?"

Cả bàn tiệc bỗng nhiên im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Lý Minh Luân nhìn cô bằng ánh mắt khó tin. Trần Hào thì sững lại một giây, rồi nụ cười trên môi ông ta có phần cứng lại.

Một vị đối tác lớn tuổi cười xòa, cố gắng phá vỡ sự im lặng. "Ngọc Lam tiểu thư đúng là vừa đẹp người lại vừa có tấm lòng nhân hậu, lo cho cả môi trường nữa. Chuyện đó thì cháu cứ yên tâm, bọn chú đã tính toán cả rồi."

Cuộc nói chuyện nhanh chóng được lái sang một chủ đề khác. Nhưng Ngọc Lam biết, cô đã thành công. Cô đã ném một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh giả tạo này.

Đêm đó, sau khi khách đã về hết, Trần Hào gọi cô vào thư phòng. Ông ta không ngồi, chỉ đứng chắp tay sau lưng, nhìn ra cửa sổ.

"Hôm nay con làm tốt lắm," ông ta nói, giọng bình thản.

"Dạ?"

"Vai diễn một cô tiểu thư ngây thơ, quan tâm đến môi trường. Rất thuyết phục. Nó sẽ khiến cho dự án của chúng ta trông có vẻ 'sạch sẽ' hơn trong mắt chính quyền."

Ngọc Lam cười nhạt. Cha cô luôn có thể bóp méo mọi thứ theo hướng có lợi cho ông ta.

"Nhưng," Trần Hào đột nhiên quay lại, ánh mắt ông ta lạnh như băng. "Đừng bao giờ làm một việc như vậy một lần nữa mà không có sự cho phép của ta. Con hiểu chứ?"

"Con hiểu."

"Tốt. À, còn một chuyện nữa." Ông ta nói, như thể vừa nhớ ra một chuyện không quan trọng. "Thằng vệ sĩ cũ của con, nó làm việc không hiệu quả. Ta đã cho nó 'nghỉ hưu' rồi. Ngày mai sẽ có người mới đến thay. Nó sẽ theo con 24/7."

"Nghỉ hưu"? Ngọc Lam biết rõ cụm từ đó có nghĩa là gì. Người vệ sĩ cũ, chỉ vì đã lơ là để cô một mình đi vào một cửa hàng sách mà không xin phép, đã phải trả giá bằng cả mạng sống.

"Người mới tên gì?" cô hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình không run.

"Phong," Trần Hào đáp gọn lỏn. "Nó là người giỏi nhất. Hy vọng nó sẽ không làm ta thất vọng."

Ngọc Lam gật đầu, rồi lặng lẽ lui ra khỏi phòng. Cô trở về căn phòng ngủ xa hoa của mình, khóa trái cửa lại. Cô đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Một nàng công chúa xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại trống rỗng và mệt mỏi. Ngày mai, một cái bóng mới sẽ lại bám lấy cô. Một người lạ mặt sẽ lại chứng kiến mọi khoảnh khắc trong cuộc đời vô nghĩa này của cô. Chiếc lồng son của cô, lại vừa có thêm một chấn song mới, lạnh lẽo và cứng rắn hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×