Đúng bảy giờ sáng hôm sau, người vệ sĩ mới đã có mặt. Ngọc Lam đang ngồi ở bàn ăn, chậm rãi dùng bữa sáng, thì anh ta bước vào, theo sau là quản gia của gia đình.
Cô ngẩng lên nhìn. Và trong một khoảnh khắc, cô phải thừa nhận, người này thật khác biệt.
Anh ta rất cao, có lẽ phải gần mét chín, thân hình to lớn, vững chãi như một ngọn núi đá. Anh ta không mặc vest như những vệ sĩ khác, mà chỉ mặc một chiếc áo thun đen bó sát, để lộ ra những cơ bắp rắn chắc, và một chiếc quần kaki túi hộp màu rêu. Gương mặt anh ta không đẹp trai theo kiểu lãng tử. Nó góc cạnh, thô ráp, với một vết sẹo mờ chạy dài bên má trái. Đôi mắt anh ta đen láy, sâu và tĩnh lặng như một mặt hồ không gợn sóng, nhưng lại toát ra một vẻ nguy hiểm chết người.
"Thưa cô chủ, đây là Phong, vệ sĩ mới của cô," người quản gia giới thiệu.
Phong chỉ khẽ gật đầu chào cô, không một lời nói. Anh ta đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt không nhìn thẳng vào cô, mà quan sát bao quát cả căn phòng, một phản xạ của sự cảnh giác chuyên nghiệp.
"Từ bây giờ, anh ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô 24/7," quản gia nói tiếp. "Ngoại trừ lúc cô ở trong phòng ngủ và phòng tắm, anh ta sẽ luôn ở trong tầm mắt của cô."
Ngọc Lam nhếch mép. Lại là một cái bóng nữa. "Được rồi, tôi biết rồi."
Cô cố tình ăn thật chậm, như một cách để thử thách sự kiên nhẫn của người mới. Nhưng Phong chỉ đứng đó, im lặng như một bức tượng, không một chút sốt ruột.
Ngày đầu tiên của họ bắt đầu. Ngọc Lam quyết định sẽ cho cái bóng mới này một bài học. Cô muốn cho anh ta biết, cô không phải là một cô chủ dễ bắt nạt.
Cô yêu cầu tài xế đưa đến một trung tâm thương mại lớn và sầm uất nhất Sài Gòn. "Anh đợi tôi ở đây," cô nói với Phong khi họ đến nơi. "Tôi vào mua sắm một chút. Anh là vệ sĩ, không phải là người xách đồ."
Nói rồi, cô cố tình đi vào lối đông người nhất, và nhanh chóng hòa vào đám đông. Cô đi lắt léo qua các cửa hàng, rồi bất ngờ rẽ vào một lối thoát hiểm. Cô chắc chắn rằng mình đã cắt đuôi được anh ta. Cô mỉm cười đắc ý, đi đến một quán cà phê quen thuộc ở một góc khuất, định bụng sẽ tận hưởng một giờ tự do hiếm hoi.
Nhưng khi cô vừa ngồi xuống, một bóng người cao lớn đã đứng ngay bên cạnh bàn của cô.
"Cô chủ, cô có muốn dùng gì không?"
Là Phong. Anh ta đã ở đó, không biết từ lúc nào. Gương mặt vẫn không một chút biểu cảm. Ngọc Lam sững sờ. "Sao... sao anh biết tôi ở đây?"
"Đó là công việc của tôi," anh ta đáp gọn lỏn, rồi lùi lại vài bước, đứng ở một vị trí có thể quan sát được cả cô và lối ra vào.
Sự đắc ý của Ngọc Lam biến thành sự bực bội. Anh ta không chỉ là một gã to con biết đánh đấm. Anh ta còn rất thông minh.
Cô quyết định thử một cách khác. Cô đi đến một spa cao cấp, yêu cầu một gói massage toàn thân trong một phòng riêng. "Anh không thể vào đây được rồi nhé," cô nói với Phong với vẻ thách thức.
"Tôi sẽ đợi ở ngoài," anh ta vẫn bình tĩnh.
Nhưng khi cô đang nằm trong phòng, nhắm mắt thư giãn, cô nghe thấy tiếng người quản lý spa nói chuyện với nhân viên bên ngoài. "Cái cậu vệ sĩ của cô Trần kia chuyên nghiệp thật. Cậu ta vừa yêu cầu chúng ta cung cấp toàn bộ sơ đồ camera an ninh và lối thoát hiểm của spa."
Ngọc Lam thở dài. Cô thua rồi. Người đàn ông này là một cái bóng không thể cắt đuôi.
Trên đường về, cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Có lẽ cô nên chấp nhận số phận của mình.
Đúng lúc đó, khi xe đang dừng đèn đỏ ở một ngã tư đông đúc, hai chiếc xe máy đột nhiên ép sát vào hai bên hông xe của cô. Bốn gã thanh niên mặt mày bặm trợn, tay lăm lăm ống tuýp sắt, đập mạnh vào cửa kính xe.
"Mở cửa ra! Con nhỏ kia, bước xuống xe mau!"
Tài xế hoảng sợ. Ngọc Lam cũng giật mình, nhưng cô đã quá quen với những cảnh dằn mặt như thế này. Đây chắc chắn là người của một băng nhóm đối thủ nào đó.
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, mọi chuyện đã diễn ra với một tốc độ kinh hoàng.
Phong, người đang ngồi ở ghế phụ, không nói một lời nào. Anh chỉ ra hiệu cho tài xế khóa chốt cửa. Rồi, trong một động tác nhanh như chớp, anh hạ kính xe xuống một nửa. Một gã thanh niên vừa thò ống tuýp vào, Phong đã tóm lấy cổ tay hắn, bẻ ngược lại. Một tiếng "rắc" ghê rợn vang lên. Gã kia hét lên thảm thiết.
Cùng lúc đó, Phong mở cửa xe, lao ra ngoài như một con báo. Mọi hành động của anh đều gọn gàng, chính xác và vô cùng tàn nhẫn. Anh không đánh đấm màu mè. Mỗi một đòn của anh đều nhắm vào những chỗ hiểm: khớp gối, khuỷu tay, thái dương.
Chưa đầy ba mươi giây, cả bốn gã thanh niên to con đã nằm la liệt trên mặt đất, rên rỉ trong đau đớn.
Mọi người xung quanh đứng nhìn, sững sờ.
Phong phủi tay, quay trở lại xe, vẻ mặt vẫn bình thản như vừa đi dạo về. Anh ta nhặt chiếc điện thoại lên, bấm một dãy số. "A lô, đội dọn dẹp à? Có bốn túi rác ở ngã tư X, đến xử lý đi."
Nói rồi, anh ta cúp máy, quay sang nói với người tài xế vẫn còn đang thất thần. "Đi được rồi đó."
Chiếc xe từ từ lăn bánh, để lại một hiện trường hỗn loạn phía sau.
Ngọc Lam ngồi ở ghế sau, im lặng. Cô đã từng thấy nhiều tay chân của cha mình ra tay, nhưng chưa ai có thể ra tay một cách nhanh gọn và đáng sợ như Phong. Anh ta không phải là một vệ sĩ. Anh ta là một cỗ máy giết người.
Cô nhìn vào bóng lưng vững chãi của anh ta qua gương chiếu hậu. Và rồi, anh ta cũng ngẩng lên nhìn cô qua gương. Ánh mắt của họ chạm nhau.
Trong đôi mắt lạnh lẽo đó, cô không chỉ thấy sự nguy hiểm. Cô còn thấy một lời hứa thầm lặng. Một lời hứa rằng, chỉ cần anh ta còn ở đây, sẽ không ai có thể làm hại được cô. Cái bóng lặng im của cô, hóa ra, lại là một bức tường thành kiên cố nhất.