vết nứt trong trái tim

Chương 3: Những vết nứt vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Ngày thường trong guồng quay mới

Thời gian trôi nhanh, những tháng ngày đại học vô lo, vô nghĩ đang dần nhường chỗ cho áp lực của năm cuối. Bài tập, đồ án, kỳ thi liên tiếp khiến Lan và Minh phải chạy đua từng ngày.

Lan vốn là người cẩn thận và cầu toàn. Cô dành hầu hết thời gian ở thư viện, chăm chú đọc từng dòng sách, ghi chú tỉ mỉ. Minh thì khác, anh năng động và có phần tự tin thái quá. Thay vì cắm đầu vào giáo trình, anh tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, câu lạc bộ, thậm chí còn nhận thêm công việc part-time ở một công ty nhỏ để lấy kinh nghiệm.

Điều đó khiến họ ít có thời gian cho nhau hơn. Nếu như trước kia, ngày nào Lan cũng nhận tin nhắn “Em ăn gì chưa?”, “Chiều nay học không?”, thì giờ đây điện thoại thường chỉ rung lên lúc khuya muộn:

– “Anh bận họp, chắc về trễ. Em ngủ trước đi nhé.”

Lan mỉm cười chấp nhận, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng. Cô hiểu Minh đang cố gắng vì tương lai, nhưng nỗi nhớ, sự mong chờ trong cô vẫn lớn dần.

2. Bất đồng đầu tiên

Một chiều cuối tuần, Lan hẹn Minh ra quán cà phê quen thuộc. Cô đã chuẩn bị sẵn tài liệu thảo luận cho đề tài tốt nghiệp.

– “Anh xem đi, em nghĩ nếu mình chọn đề tài này thì khả năng đạt điểm cao hơn. Em đã nghiên cứu kỹ rồi.”

Minh thoáng nhíu mày:

– “Ừm… cũng được. Nhưng anh thấy đề tài khác thú vị hơn. Có thể áp dụng thực tế nhiều.”

Lan ngạc nhiên:

– “Nhưng nếu áp dụng đề tài đó, khối lượng công việc gấp đôi. Thời gian mình đâu có nhiều.”

– “Em lúc nào cũng lo lắng quá. Thử thách một chút thì sao? Anh nghĩ mình đủ khả năng.”

Câu nói của Minh như chạm vào sự nhạy cảm của Lan. Cô cụp mắt xuống:

– “Em chỉ muốn chắc chắn thôi. Em không thích rủi ro.”

Không khí trở nên căng thẳng. Lần đầu tiên, cả hai bất đồng quan điểm rõ rệt. Dù sau đó Minh cười xòa cho qua, nhưng trong lòng Lan lặng lẽ nhen nhóm một cảm giác lạ: liệu có phải anh và mình khác nhau quá nhiều không?

3. Thói quen thay đổi

Những ngày tiếp theo, Minh càng bận rộn. Anh tham gia nhiều dự án của công ty thực tập, thường xuyên về muộn. Lan nhiều lần nhắn tin nhưng chỉ nhận lại câu trả lời ngắn gọn.

Có hôm, cô chờ mãi ngoài cổng trường. Trời đã tối hẳn, đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt. Minh nhắn:

– “Xin lỗi em, anh kẹt việc, chắc không qua được. Em về trước nhé.”

Lan đứng lặng vài giây, rồi thở dài bước lên xe buýt. Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu hỏi: Anh ấy còn nhớ đến mình không?

Đêm đó, Lan viết trong nhật ký:

“Anh từng nói sẽ luôn ở bên, nhưng dạo này em chỉ thấy bóng dáng anh trong những dòng tin nhắn ngắn ngủn. Em không trách, chỉ thấy trống trải lạ thường.”

4. Một buổi tiệc định mệnh

Công ty thực tập của Minh tổ chức tiệc nhỏ chúc mừng dự án thành công. Anh rủ Lan đi cùng. Cô vui vẻ đồng ý, trong lòng háo hức được hòa nhập vào thế giới mới của anh.

Bữa tiệc diễn ra trong nhà hàng sang trọng. Mọi người cười nói rôm rả. Lan ngồi cạnh Minh, cố gắng bắt chuyện với vài đồng nghiệp của anh. Trong số đó, có một cô gái nổi bật – Hà.

Hà mặc chiếc váy đỏ ôm sát, khuôn mặt trang điểm tinh tế, nụ cười rạng rỡ. Cô liên tục trò chuyện với Minh, thỉnh thoảng chạm tay vào vai anh tự nhiên. Lan ngồi bên cạnh, lòng nhói lên từng cơn.

– “Minh à, hôm trước anh làm báo cáo phần đó hay quá. Em phục sát đất luôn!” – Hà cười tươi, ánh mắt long lanh.

Minh cũng cười đáp:

– “Cũng nhờ em hỗ trợ đấy chứ.”

Lan cắn môi, im lặng. Trong bữa tiệc, cô cảm giác mình trở thành người thừa. Lần đầu tiên, trong lòng cô xuất hiện một nỗi lo mơ hồ – liệu có ai đó đang tiến gần anh hơn mình?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×