vết nứt trong trái tim

Chương 4: Cơn ghen đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tiệc, Lan không kìm được hỏi:

– “Anh với chị Hà… thân nhau lắm nhỉ?”

Minh hơi ngạc nhiên:

– “Ừ thì đồng nghiệp thôi. Cô ấy giỏi, giúp anh nhiều việc. Sao em hỏi vậy?”

– “Em thấy… hai người nói chuyện rất hợp.”

Minh bật cười:

– “Em ghen à? Đáng yêu thật. Nhưng em nghĩ nhiều rồi. Trong mắt anh, chỉ có em thôi.”

Anh nói rồi nắm tay Lan, ánh mắt chân thành. Lan nghe vậy thì thấy ấm lòng, nỗi ghen tuông tan biến phần nào. Nhưng tận sâu trong tim, một vết nứt nhỏ đã hình thành, dù cô chưa ý thức rõ.

6. Ngày lễ đặc biệt

Sinh nhật Lan đến gần. Cô háo hức chờ Minh sẽ làm điều bất ngờ. Tối hôm đó, cô trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy anh từng khen, rồi ngồi đợi ở quán cà phê hai người thường hẹn.

Một tiếng… hai tiếng trôi qua. Điện thoại chỉ có tin nhắn:

– “Anh xin lỗi, hôm nay có cuộc họp gấp. Em vui vẻ nhé, mai anh bù cho.”

Lan lặng người. Nước mắt trào ra. Ngày đặc biệt của cô hóa thành một buổi tối cô đơn, chỉ có ánh đèn vàng lặng lẽ.

Cô không trách, nhưng trong lòng hụt hẫng đến tận cùng. Đó là khoảnh khắc cô nhận ra: Minh không còn thuộc về riêng mình nữa.

7. Lời hứa và vết nứt

Hôm sau, Minh mang đến một bó hoa hồng, cười áy náy:

– “Anh xin lỗi. Anh biết anh sai rồi. Chỉ là công việc gấp quá.”

Lan mỉm cười gượng gạo, nhận lấy. Cô không muốn cãi vã, không muốn làm khó anh. Nhưng đêm ấy, trong tim cô vang lên câu hỏi:

Liệu tình yêu có đủ mạnh để vượt qua những ưu tiên khác?

8. Khởi đầu của sóng gió

Thời gian cứ thế trôi. Minh càng bận rộn, Hà càng xuất hiện nhiều hơn trong những câu chuyện anh kể. Lan vẫn cố tin tưởng, vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng trong lòng cô, những vết nứt nhỏ dần chồng chất.

Một tình yêu tưởng chừng vững bền đang âm thầm lung lay. Lan không biết, đó chỉ là khởi đầu của những tháng ngày giông bão, nơi niềm tin bị thử thách và trái tim cô sẽ chịu tổn thương nhiều hơn cô tưởng.

. Những cuộc gọi hụt hẫng

Từ sau sinh nhật, Lan để ý Minh thường xuyên bận vào buổi tối. Nhiều lần cô gọi điện, đầu dây bên kia chỉ là giọng máy trả lời:

– “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Hoặc có khi Minh nghe máy, giọng anh hối hả:

– “Anh đang họp, tí gọi lại nhé.”

Nhưng cái “tí” ấy nhiều khi thành cả đêm. Lan nằm nhìn trần nhà, điện thoại đặt cạnh gối, màn hình im lìm đến tận sáng.

Một ngày, cô vô tình thấy ảnh Minh được gắn thẻ trên mạng xã hội: một bức hình cả nhóm đồng nghiệp chụp chung trong quán bar. Ở đó, Hà đứng sát bên Minh, cười rạng rỡ. Anh không nói với cô tối ấy đi đâu, làm gì.

Tim Lan thắt lại. Không phải vì anh đi chơi, mà vì anh không còn muốn chia sẻ.

Kết chương 3

Tình yêu của Minh và Lan vẫn ngọt ngào, nhưng đã xuất hiện những khoảng cách vô hình. Bận rộn, bất đồng, sự xuất hiện của Hà – tất cả như những nhát dao mảnh, khắc lên niềm tin của Lan những vết xước. Cô vẫn cố chấp tin vào lời hứa ngày xưa, nhưng đâu đó, trong sâu thẳm, nỗi bất an bắt đầu lớn dần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×