Hôm sau, Lan hẹn Minh ở quán quen. Cô đã suy nghĩ nhiều, quyết định phải nói ra.
– “Minh, dạo này em thấy anh thay đổi. Anh không còn nhắn tin nhiều, ít quan tâm em như trước. Có chuyện gì sao?”
Minh nhìn cô vài giây, rồi khẽ thở dài:
– “Lan, anh xin lỗi. Nhưng thật sự anh đang chịu nhiều áp lực. Công việc thực tập không dễ dàng, anh phải cố gắng để được giữ lại. Anh không muốn mình ra trường chỉ là một cử nhân tay trắng.”
– “Em hiểu chứ. Nhưng em chỉ cần anh chia sẻ thôi. Đừng để em phải đoán.”
Minh nắm tay cô, giọng dịu lại:
– “Anh biết. Anh hứa sẽ cố gắng cân bằng. Em đừng lo.”
Lan mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng còn trọn vẹn. Cô cảm nhận rõ, lời hứa của anh bây giờ mong manh hơn trước.
Khoảng cách vô hình
Những ngày sau, Minh vẫn như thế: lúc gần gũi, lúc xa vời. Có hôm anh bất ngờ đưa Lan đi ăn, kể đủ chuyện vui. Nhưng ngay hôm sau, anh lại biến mất cả buổi tối vì “dự án gấp”.
Lan bắt đầu sống trong cảm giác bất an: không biết ngày mai Minh sẽ là người yêu dịu dàng hay một chàng trai xa cách.
Trong lớp, bạn bè bàn tán:
– “Lan dạo này tiều tụy quá. Cậu với Minh có chuyện gì à?”
Lan chỉ cười gượng:
– “Không đâu. Chắc mình học nhiều quá thôi.”
Nhưng đêm về, nước mắt rơi ướt gối. Cô không dám nói ra nỗi sợ: sợ mất anh, sợ tình yêu này đang dần rời khỏi tay mình.
Gặp lại Hà
Một buổi trưa, Lan đến công ty đón Minh đi ăn. Vừa bước vào sảnh, cô thấy Minh cùng Hà đi ra, cả hai vừa cười vừa trò chuyện. Hà thấy cô thì khựng lại giây lát, rồi nở nụ cười xã giao:
– “À, bạn gái Minh à? Chào Lan.”
Lan đáp lại bằng nụ cười gượng. Minh có chút lúng túng:
– “Lan, sao em đến đây? Anh tính lát nữa gọi em.”
– “Em muốn bất ngờ thôi. Không ngờ anh bận.”
Không khí ba người trở nên gượng gạo. Trên đường về, Lan im lặng. Minh giải thích:
– “Em đừng nghĩ nhiều. Hà chỉ là đồng nghiệp.”
Lan gật đầu, nhưng lòng thì trĩu nặng. Cô cảm giác giữa “chỉ là đồng nghiệp” và “nhiều hơn thế” chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng. Và sợi chỉ ấy, từng ngày từng ngày, đang căng ra, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào.
Vết nứt ngày càng sâu
Tối hôm đó, Lan ngồi một mình nơi bàn học. Cuốn sách mở ra nhưng chữ cứ nhảy múa, chẳng vào đầu. Điện thoại để bên cạnh, màn hình sáng rồi lại tối. Minh không nhắn gì.
Cô mở lại những bức ảnh cũ: ngày đi dã ngoại, ngày dưới cơn mưa rào, ngày anh hứa “sẽ dắt em đi khắp nơi”. Mọi thứ ngọt ngào, ấm áp đến mức cô muốn tin rằng chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng thực tế thì khác. Thực tế là khoảng cách đang lớn dần, và tình yêu của họ đang đứng trước một ngã rẽ không tên.
Lan tự nhủ:
“Mình sẽ kiên nhẫn. Nếu anh ấy thật lòng, thì mọi thứ sẽ ổn. Nếu không… có lẽ đây là lần đầu tiên mình phải học cách buông tay.”