1. Những buổi tối trống rỗng
Lan ngồi trước cửa sổ phòng ký túc xá, đôi mắt dán vào màn đêm đầy ánh đèn của thành phố. Điện thoại trên bàn vẫn im lìm. Đã hơn 10 giờ tối mà Minh chưa liên lạc. Anh nói sẽ bận dự án vài hôm, có thể không kịp gọi điện.
Ban đầu, Lan cố gắng tự nhủ: “Anh ấy đang vì tương lai của mình… vì cả hai nữa.” Nhưng lòng cô cứ cồn cào. Mỗi lần chuông điện thoại reo, trái tim cô thót lên, rồi lại hụt hẫng khi chỉ là thông báo vớ vẩn từ mạng xã hội.
Cô nhớ những ngày đầu, Minh luôn xuất hiện đúng lúc cô cần. Giờ đây, anh dần trở thành cái tên xa vời, để lại những khoảng trống lạnh lẽo.
2. Tin nhắn lạ
Một tối, Lan vô tình thấy Minh để quên điện thoại trong balô khi ghé qua ký túc xá. Màn hình hiện tin nhắn từ Hà:
– “Anh ăn tối chưa? Em mua bánh ngọt cho anh này. Ngày mai có rảnh thì mình cùng đi thử quán cà phê mới nhé.”
Lan sững người. Tim cô nhói đau. Cô không muốn tò mò, nhưng đôi mắt cứ dán chặt vào màn hình. Chuỗi tin nhắn trước đó hiện ra: những câu trò chuyện thoải mái, thân mật, đôi lúc có cả những icon mặt cười, trái tim.
Lan vội đặt điện thoại xuống, bàn tay run rẩy. Trong đầu cô xoáy lấy một câu hỏi: Anh nói Hà chỉ là đồng nghiệp, vậy những tin nhắn này là gì?
3. Đối thoại trong nước mắt
Hôm sau, Lan hẹn Minh ra quán cà phê quen thuộc. Cô cầm tách trà nóng, giọng run run:
– “Minh, anh với Hà… thật sự là gì vậy?”
Minh thoáng khựng lại. Một giây sau, anh cười gượng:
– “Em đọc tin nhắn à?”
Lan không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh. Minh thở dài:
– “Lan, em hiểu sai rồi. Hà chỉ quan tâm đồng nghiệp. Bọn anh làm việc chung, nói chuyện nhiều cũng bình thường thôi.”
– “Nhưng em thấy… không bình thường chút nào. Nếu chỉ là đồng nghiệp, sao phải nhắn tin quan tâm, rủ nhau đi chơi riêng?”
Giọng Lan nghẹn lại. Nước mắt chực trào ra, nhưng cô cố kìm.
Minh nắm tay cô, giọng khẩn khoản:
– “Tin anh đi, trong lòng anh chỉ có em. Anh không muốn vì mấy tin nhắn mà em mất niềm tin.”
Lan im lặng. Cô muốn tin, nhưng trong lòng dấy lên nỗi sợ mơ hồ: Phải chăng tình yêu không chỉ tan vỡ bởi phản bội rõ ràng, mà còn bởi sự thiếu minh bạch?
4. Sự hiện diện dày đặc của Hà
Từ hôm đó, cái tên Hà xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Lan. Minh kể về dự án, lúc nào cũng kèm theo:
– “Hà đề xuất ý tưởng khá hay.”
– “Nhờ Hà giúp, anh mới hoàn thành báo cáo.”
Mỗi lần nghe, Lan như bị kim châm vào tim. Cô không muốn so sánh, nhưng sự thật hiển hiện: Hà đang chiếm một phần trong thế giới của Minh, phần mà lẽ ra phải thuộc về cô.
Bạn bè bắt đầu xì xào:
– “Lan này, tớ nghe nói Minh với cô đồng nghiệp thân lắm đó.”
– “Cậu coi chừng nhé. Dạo này Minh hay đi cùng cô ấy lắm.”
Lan cười gượng, cố tỏ ra bình thản. Nhưng đêm về, nước mắt lại rơi.
5. Lời tỏ tình gián tiếp
Một buổi chiều, Minh hẹn Lan ra công viên. Anh nói muốn cho cô xem kết quả dự án. Cả hai ngồi trên ghế đá, Minh đưa laptop cho Lan.
Trong file báo cáo, phần lời cảm ơn, ngoài tên giảng viên hướng dẫn, còn có dòng chữ:
“Đặc biệt cảm ơn Hà – người đã đồng hành và hỗ trợ tôi trong suốt quá trình.”
Lan đọc đến đó, bàn tay khựng lại. Cô ngẩng lên nhìn Minh:
– “Anh… cảm ơn cô ấy trước cả em sao?”
Minh lúng túng:
– “Anh… anh chỉ viết cho đúng thôi. Hà thực sự giúp anh nhiều.”
Lan mím môi. Cô không trách, nhưng nỗi đau như cứa vào tim. Cô chợt nhận ra, mình không còn là duy nhất trong cuộc đời anh nữa.
6. Sinh nhật Minh
Ngày sinh nhật Minh, Lan chuẩn bị một món quà đặc biệt: chiếc ví da khắc tên anh. Cô dành cả tháng làm thêm để mua.
Tối hôm đó, cô đứng chờ ở quán quen. Đồng hồ điểm 8 giờ… 9 giờ… nhưng Minh không đến. Điện thoại đổ chuông, anh nhắn:
– “Xin lỗi em, hôm nay công ty tổ chức tiệc bất ngờ. Hà cũng chuẩn bị cho anh nhiều thứ. Anh không thể từ chối. Mai anh gặp em nhé.”
Lan buông điện thoại, mắt nhòa đi. Trên bàn, hộp quà nhỏ nằm đó, chưa kịp trao đã trở thành gánh nặng.
Đêm sinh nhật của Minh, cô ngồi một mình dưới cơn mưa rả rích, ôm món quà trong lòng, khóc như chưa từng khóc.
7. Cơn ghen không thể kìm nén
Ngày hôm sau, Lan đến công ty tìm Minh. Cô đứng ngoài sảnh, thấy anh và Hà vừa đi ra. Hà cười rạng rỡ, tay khoác hờ lên vai Minh.
Lan tiến tới, giọng run lên vì tức giận:
– “Anh nói chỉ là đồng nghiệp? Vậy đây là đồng nghiệp sao?”
Minh giật mình, vội gạt tay Hà ra. Anh kéo Lan ra góc vắng:
– “Lan, em bình tĩnh. Em hiểu lầm rồi.”
– “Hiểu lầm? Em thấy tận mắt! Anh còn muốn em tin gì nữa?”
Lan bật khóc. Bao nhiêu nỗi đau, nỗi ghen tuông dồn nén bấy lâu bùng nổ. Cô quay đi, bỏ mặc Minh đứng đó, gương mặt bàng hoàng.
8. Niềm tin lung lay
Sau lần ấy, Lan và Minh ít gặp nhau hơn. Anh vẫn nhắn tin, vẫn xin lỗi, vẫn khẳng định tình cảm của mình. Nhưng với Lan, mọi lời nói đều trở nên sáo rỗng.
Cô không biết nên tin anh, hay tin vào những gì mắt mình thấy. Niềm tin từng là nền móng vững chắc, giờ trở nên mong manh như tấm gương nứt vỡ.
Lan viết trong nhật ký:
“Tình yêu của chúng tôi từng là ánh sáng trong veo. Nhưng giờ đây, bóng tối đang len lỏi. Anh vẫn ở đó, nhưng trái tim em chẳng còn thấy bình yên nữa.”