1. Sau cơn mưa
Lan đứng tựa bên cửa sổ, ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm chiếu vào khuôn mặt xanh xao. Đêm qua cô gần như thức trắng. Cặp mắt đỏ hoe, quầng thâm in rõ. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Minh và Hà trong vòng tay nhau lại hiện ra rõ mồn một.
Cô cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng rồi bàn tay run rẩy, trái tim nhói buốt lại nhắc cô: Tất cả đều là thật.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lách tách. Trời như cũng đang khóc cùng cô.
2. Sự im lặng ngột ngạt
Minh nhắn hàng chục tin, gọi hàng chục cuộc. Lan không nghe, cũng chẳng trả lời. Cô không còn đủ dũng cảm để đối diện với giọng nói của anh.
– “Lan, nghe anh giải thích.”
– “Anh sai rồi, anh thật sự xin lỗi.”
– “Anh không muốn mất em.”
Những dòng tin nhắn hiện lên, trái tim Lan quặn thắt. Nếu như trước đây, chỉ cần một câu “Anh nhớ em” là cô tan chảy, thì giờ đây, từng chữ lại như mũi dao xoáy sâu hơn vào vết thương.
3. Cái ôm của bạn bè
Mai – bạn thân của Lan – chạy đến khi nghe tin. Thấy Lan gầy gò, hốc hác, Mai siết chặt vai cô:
– “Cậu không thể cứ như thế này được. Không ai đáng để cậu hủy hoại bản thân cả.”
Lan rơi nước mắt, ôm lấy bạn:
– “Nhưng mình… mình đã tin anh ấy. Tin đến mức nghĩ rằng chẳng gì có thể chia cách. Vậy mà…”
Mai khẽ thở dài:
– “Tin không sai, nhưng đặt niềm tin nhầm người thì sẽ đau. Cậu phải học cách đứng lên, Lan à. Mạnh mẽ lên, vì chính cậu.”
Những lời ấy như một cái phao trong cơn bão lòng của Lan. Nhưng cô biết, để đứng dậy sau cú ngã này chẳng hề dễ dàng.
4. Minh trong giằng xé
Còn Minh, từ sau hôm đó, anh như người mất hồn. Trong công việc, anh vẫn cố gắng, nhưng trong lòng không yên. Anh nhớ ánh mắt đau đớn của Lan, nhớ giọng cô nghẹn ngào.
Bên cạnh, Hà vẫn dịu dàng, ngọt ngào. Cô không ngừng an ủi, không ngừng nhắc:
– “Anh xứng đáng có một người hiểu và ở bên anh thật sự, không phải người lúc nào cũng nghi ngờ.”
Minh im lặng. Anh biết Hà đang gieo vào lòng anh sự so sánh. Và nguy hiểm là anh đã bắt đầu dao động.
Một phần anh khao khát sự mới mẻ nơi Hà. Nhưng một phần khác, ký ức về những ngày ngọt ngào với Lan khiến anh day dứt. Anh đang sống giữa hai thế giới: một bên là tình yêu trong sáng, lâu bền; một bên là cám dỗ quyến rũ, lạ lẫm.
5. Khoảng lặng của Lan
Lan quyết định xin nghỉ học vài hôm. Cô về quê, trở về ngôi nhà nhỏ nơi có cha mẹ già. Nhìn con gái hốc hác, mẹ cô chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng, không hỏi nhiều.
Buổi chiều, Lan ngồi bên hiên nhà, nhìn cánh đồng lúa xanh rì. Không còn ồn ào, không còn khói bụi, nhưng trong lòng cô lại dậy sóng.
Cô viết một đoạn nhật ký:
“Em đã tin anh, yêu anh bằng cả trái tim. Nhưng anh lại chọn cách phản bội. Em nên hận anh, nhưng trái tim này vẫn đau đến mức không thể ghét được. Em yếu đuối quá phải không?”
Những dòng chữ nhòe đi trong nước mắt.
6. Cuộc gặp bất ngờ
Một tuần sau, Minh tìm đến quê Lan. Anh đứng trước cổng, gương mặt hốc hác không kém. Khi thấy Lan, anh vội bước tới:
– “Lan… cho anh nói một lần thôi. Anh sai, nhưng anh chưa bao giờ hết yêu em.”
Lan lùi lại, ánh mắt lạnh lùng:
– “Anh gọi đó là yêu ư? Yêu mà phản bội, yêu mà để em tận mắt thấy anh bên người khác? Anh định lừa dối em đến bao giờ?”
Minh nghẹn lời. Anh muốn giải thích, muốn nói đó chỉ là phút sai lầm, nhưng đôi mắt đau khổ của Lan khiến anh chẳng thể biện minh.
– “Anh hối hận. Thật sự hối hận. Anh sẽ chấm dứt với Hà.”
Lan bật cười, nụ cười chua chát:
– “Nếu không có hôm đó, anh có chấm dứt không? Hay anh sẽ tiếp tục lừa dối?”
Minh im lặng. Câu hỏi ấy anh không có câu trả lời.
7. Niềm tin đã mất
Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng. Lan quay lưng bước đi, bỏ mặc Minh đứng đó. Trái tim cô vẫn yêu, nhưng niềm tin thì đã mất. Mà tình yêu không có niềm tin, chỉ còn là sự giày vò.
Minh nhìn theo bóng dáng cô xa dần, lòng trĩu nặng. Anh hiểu, sai lầm này có thể sẽ cướp mất cô mãi mãi.