vết nứt

Chương 3: Danh Sách "Cần Thay Đổi" và Cuộc Hẹn Mùa Thu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạnh không nói một lời nào khi Minh thức dậy. Căn penthouse rộng lớn càng làm nổi bật sự im lặng căng thẳng. Minh thấy Hạnh đang gấp chăn màn gọn gàng. Cô không hề nhìn anh. Đêm qua, Minh đã ngủ trên ghế sofa da Ý đắt tiền sau khi anh Vương về, một hành động vô thức để tránh đối diện với Hạnh sau những lời nói cay nghiệt.

Minh bước đến gần Hạnh. “Anh xin lỗi về tối qua, Hạnh. Anh đã quá thẳng thắn. Nhưng anh chỉ muốn tốt cho em.”

Hạnh dừng tay, cuối cùng cũng ngước nhìn anh. Đôi mắt cô không còn ánh lấp lánh như trước, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một chút trống rỗng. “Anh muốn tốt cho em, hay anh muốn em phù hợp với thế giới của anh, Minh?” Cô hỏi khẽ, rồi quay lưng đi thẳng vào bếp.

Minh đi theo. Anh biết lời xin lỗi đơn thuần không đủ. Anh cần hành động. Anh lấy điện thoại, mở ứng dụng ghi chú, và bắt đầu gõ.

“Anh biết em giận, nhưng anh đã nghĩ kỹ rồi,” Minh nói, giọng điệu chuyển sang giọng của một CEO đang trình bày dự án. “Chúng ta không thể cứ mãi khác biệt như vậy. Chúng ta sắp kết hôn, anh cần em đồng hành. Hôm nay, anh đã lên một vài kế hoạch, coi như là quà sinh nhật của anh, và cũng là để chúng ta cùng nhau tiến lên.”

Hạnh đang pha cà phê. Cô gần như không để tâm, nhưng khi nghe đến từ "kế hoạch," cô khẽ nhíu mày.

Minh đưa điện thoại cho cô, màn hình hiển thị một danh sách được đặt tên: "Hạnh 2.0 – Kế Hoạch Chỉnh Chu Cùng Minh".

Hạnh cầm lấy, từng câu chữ như những mũi kim đâm vào cô:

Về Lối sống & Ngoại hình: Ngừng các lớp vẽ, lớp yoga miễn phí ở khu lao động. Tập trung vào studio cao cấp. Đăng ký tập gym Elite. Thay đổi phong cách ăn mặc (Ưu tiên thương hiệu, loại bỏ quần áo ‘thô kệch’).

Về Giao tiếp & Xã giao: Học tiếng Anh chuyên ngành kinh tế (Anh đã thuê gia sư). Tham gia các buổi hội thảo/tiệc tùng cùng anh (Không được đến muộn). Hạn chế gặp gỡ nhóm bạn cũ 'không có định hướng'.

Về Tầm nhìn: Đọc sách về quản trị, đầu tư (Anh đã mua một tủ sách mới). Thảo luận về công việc của anh ít nhất 30 phút mỗi ngày.

Hạnh nhìn vào danh sách. Không một từ nào trong đó tôn trọng con người hiện tại của cô. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.

“Anh xem em là gì, Minh? Một sản phẩm cần được nâng cấp sao?” Hạnh run rẩy hỏi.

“Không, Hạnh! Anh xem em là người phụ nữ quan trọng nhất đời anh, người sẽ là mặt tiền của gia đình chúng ta! Em có thấy các phu nhân CEO khác không? Họ hoàn hảo. Anh chỉ muốn em trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, Hạnh! Phiên bản phù hợp với anh!” Minh tiến lại gần, cố gắng nắm tay cô, nhưng Hạnh né tránh.

“Phiên bản tốt nhất của em là khi em được vẽ, được dạy yoga, được sống bình yên, được mặc chiếc đầm lụa dính mực mà anh chê bai! Phiên bản mà anh muốn, em không quen biết!” Hạnh đặt chiếc điện thoại lên bàn, lạnh lùng.

“Anh không chấp nhận. Hạnh, em phải thay đổi. Anh đã sắp xếp buổi đầu tiên rồi.” Minh nói dứt khoát. “Chiều nay, 4 giờ, em có hẹn với chị Tâm, stylist hàng đầu Sài Gòn. Chị ấy sẽ giúp em thay đổi toàn bộ tủ quần áo và kiểu tóc. Anh đã trả trước toàn bộ chi phí.”

Hạnh đứng sững lại. Anh đã tự ý quyết định mọi thứ. Anh đã mua một tương lai mới cho cô mà không cần sự đồng ý của cô. “Em sẽ không đi.”

“Em phải đi, Hạnh. Đây là quà sinh nhật của anh. Nếu em không đi, em chứng tỏ rằng em không hề quan tâm đến những nỗ lực của anh, không hề muốn hòa hợp với anh.” Minh dùng lý lẽ của sự hy sinh để ép buộc cô.

Cuộc tranh cãi dừng lại. Hạnh biết Minh đang làm việc bằng cái đầu của nhà kinh doanh. Anh đã định lượng tình yêu và sự cố gắng. Cô thở dài, tuyệt vọng. Cô không thể đấu lại anh trong cuộc chiến lý trí này. Cô chỉ còn tình yêu – một thứ cảm xúc đang dần mỏng manh.

“Được. Em sẽ đi.” Cô nói, giọng nhỏ như tiếng gió. “Nhưng anh phải nhớ, em đi vì em còn yêu anh, chứ không phải vì em tin rằng mình sai.”

Bốn giờ chiều, tại một studio thời trang cao cấp trên đường Đồng Khởi, Hạnh bước vào một thế giới xa lạ. Ánh đèn rực rỡ, những bộ cánh lấp lánh và mùi nước hoa đắt tiền vây quanh cô. Tâm, một người phụ nữ sắc sảo, ngay lập tức dùng ánh mắt chuyên nghiệp để "quét" qua Hạnh.

“Chào em, Hạnh. Minh đã nói với chị mọi thứ. Em có một vẻ đẹp tự nhiên rất đặc biệt, nhưng cần được tinh chỉnh để phù hợp với vị thế mới.” Tâm mỉm cười, một nụ cười xã giao hoàn hảo.

Hạnh cảm thấy mình như một bức tượng đang được điêu khắc lại theo ý muốn của Minh. Hàng chục bộ quần áo bị thử, từ váy bó sát đến những bộ vest sang trọng. Tâm yêu cầu cô phải đổi sang giày cao gót, cắt đi mái tóc dài quen thuộc, và học cách cười một cách kiềm chế, thanh lịch.

“Em nhìn quá khứ quá lâu rồi, Hạnh. Em phải nhìn về phía trước, nơi có ánh đèn flash,” Tâm nói khi cô đang thử một chiếc đầm dạ hội màu đen.

Nhìn mình trong gương, Hạnh thấy một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ. Cô đẹp, nhưng vẻ đẹp đó không phải là cô. Cô nhớ lại chiếc áo phông cũ sờn và vết mực trên đầm lụa đêm qua. Cô nhớ đến lớp yoga của mình, nơi cô được tự do và bình yên.

“Em xin lỗi, chị Tâm,” Hạnh đột ngột nói, giọng cô trở nên kiên quyết. Cô cởi chiếc đầm dạ hội, trả lại. “Em không thể làm được. Em không thể trở thành phiên bản mà anh Minh muốn.”

Tâm ngạc nhiên: “Nhưng Minh đã trả phí rất cao, Hạnh. Em cần phải thay đổi!”

“Anh ấy trả tiền để mua sự thay đổi của em, chứ không phải để mua em,” Hạnh đáp lại, tự mặc lại chiếc váy đơn giản của mình. Cô cảm ơn Tâm và bước ra khỏi cửa hàng, để lại phía sau sự hoài nghi và những bộ quần áo hàng hiệu.

Hạnh không về căn penthouse. Cô quyết định đi đến một nơi mà Minh sẽ không bao giờ nghĩ đến: Quán cà phê cũ kỹ ở quận 1 mà họ hay hẹn hò thời sinh viên.

Khi Minh gọi điện, Hạnh không bắt máy. Anh gọi liên tục, rồi chuyển sang nhắn tin, giọng điệu từ yêu cầu sang tức giận: “Sao em lại về? Chị Tâm đã gọi cho anh! Em đã làm hỏng kế hoạch! Anh đang ở đâu? Về nhà ngay!”

Hạnh lặng lẽ đọc tin nhắn, trái tim cô đau nhói nhưng đôi tay lại không run rẩy nữa. Cô đang ngồi bên cửa sổ quán cà phê, uống ly cà phê đen đá quen thuộc. Đây là giây phút hiếm hoi cô cảm thấy mình là chính mình.

Minh cuối cùng cũng tìm thấy cô. Anh đẩy mạnh cánh cửa quán cà phê, hơi thở gấp gáp vì giận dữ và lo lắng. Anh nhìn thấy Hạnh đang ngồi một mình, với nụ cười nhẹ nhàng và mái tóc quen thuộc.

“Em đang làm cái quái gì ở đây vậy, Hạnh? Em không hiểu anh đang cố gắng tạo dựng cho em một tương lai tốt đẹp hơn sao?” Minh gần như hét lên.

Hạnh ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự thất vọng.

“Anh nói đúng, Minh. Anh đang cố gắng tạo dựng một tương lai. Nhưng tương lai đó chỉ có anh và người phụ nữ mà anh muốn, không phải em.” Hạnh lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ anh đã từ chối đêm qua. “Em đã từng yêu anh, yêu một Minh đầy hoài bão nhưng giản dị. Giờ đây, anh chỉ còn là một CEO luôn nhìn vào giá trị vật chất của mọi thứ. Anh đã quên mất, giá trị của em không thể được định lượng bằng những chiếc váy đắt tiền hay những chiếc đồng hồ Rolex.”

Minh đứng sững sờ. Anh thấy sự kiên quyết trong mắt Hạnh. Đây không phải là một cuộc cãi vã bốc đồng, mà là một sự tuyên bố. Anh đã đẩy cô quá xa, đến mức cô phải chọn: tình yêu của anh, hay chính bản thân cô.

“Về nhà đi, Minh,” Hạnh nói, giọng cô đầy đau đớn nhưng kiên định. “Anh và em, chúng ta đã đi lạc quá xa rồi.”

Minh nhìn cô, nhìn chiếc hộp gỗ thô kệch trên bàn, nhìn ly cà phê đá rẻ tiền mà Hạnh yêu thích. Anh nhận ra, khoảng cách giữa họ không phải là tầng 40 và mặt đất, mà là hai thế giới không bao giờ chạm nhau được nữa. Anh quay lưng bước đi, không phải vì anh hết yêu, mà vì anh không biết phải sửa chữa "vết nứt" này bằng cách nào ngoài tiền bạc và kế hoạch.

Hạnh ngồi lại một mình, chiếc hộp gỗ trong tay. Cô biết, cuộc chiến để bảo vệ chính mình chỉ vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×