Sau đêm ở quán cà phê, không gian trong căn penthouse của Minh và Hạnh trở nên lạnh lẽo như một tảng băng. Hạnh vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, dạy yoga và vẽ tranh, nhưng cô không còn nói chuyện với Minh. Cuộc giao tiếp của họ chỉ gói gọn trong những tin nhắn ngắn gọn, những cái gật đầu và lắc đầu, như hai người xa lạ sống chung một mái nhà.
Minh thì khác. Anh không chấp nhận sự thất bại. Đối với một CEO, một bản kế hoạch bị từ chối chỉ là một thử thách. Buổi sáng hôm sau, Hạnh nhận được một email từ một phòng gym cao cấp. Đó là thư mời trở thành hội viên VIP, được gửi thẳng từ phòng gym Elite, nơi mà Minh tập luyện mỗi ngày. Kèm theo đó là một tin nhắn ngắn từ Minh: "Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ đón em đến phòng gym lúc 6 giờ sáng. Anh đã thuê huấn luyện viên riêng cho em. Anh không muốn em cứ mãi luộm thuộm như thế. Tự giác thay đổi đi, Hạnh."
Hạnh nhìn vào màn hình điện thoại, lòng cô trĩu nặng. Hạnh hiểu, đây không phải là một món quà. Đây là một sự ép buộc. Minh không muốn cô khỏe mạnh hơn, anh chỉ muốn cô trở nên hoàn hảo trong mắt những người bạn giàu có của anh.
Chiều hôm đó, Hạnh vẫn đến lớp yoga quen thuộc của mình ở một trung tâm nhỏ. Hạnh yêu công việc này. Hạnh yêu sự bình yên và tự do khi được hướng dẫn mọi người hít thở, lắng nghe cơ thể, và tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn. Căn phòng không sang trọng, nhưng tràn ngập tiếng cười và sự thoải mái. Khi Hạnh vừa kết thúc buổi tập, Hạnh nhận được một tin nhắn từ Minh: “Anh đang đứng trước cổng phòng tập của em. Lên xe.”
Hạnh bước ra, thấy Minh đang đứng tựa vào chiếc xe Mercedes-Benz sáng bóng. Anh mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu, trông vô cùng mạnh mẽ và quyền lực. Đám học viên của Hạnh thấy anh, ai nấy đều thầm thì ngưỡng mộ. Nhưng Hạnh chỉ cảm thấy một sự xa cách vô hình.
"Sao anh lại đến đây?" Hạnh hỏi.
"Anh muốn em biết rằng anh nghiêm túc. Anh đã sắp xếp mọi thứ. Lên xe đi." Minh nói, giọng anh đầy sự mệnh lệnh.
Hạnh lưỡng lự. Hạnh không muốn bị ép buộc, nhưng Hạnh cũng không muốn gây ra một trận cãi vã lớn trước mặt mọi người. Hạnh đành bước lên xe.
Trên đường đi, Minh giải thích về kế hoạch tập luyện của cô, về chế độ ăn uống khắt khe, và cả về những người bạn anh đã giới thiệu để cô làm quen. "Em sẽ phải gặp một vài người quan trọng trong giới kinh doanh của anh. Họ rất có ảnh hưởng. Và họ sẽ đánh giá em."
Khi họ đến phòng gym Elite, Hạnh gần như bị choáng ngợp. Hàng trăm người với thân hình hoàn hảo, những bộ đồ tập đắt tiền, và không gian lấp lánh như một sàn diễn thời trang. Hạnh cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng. Huấn luyện viên của cô, một người phụ nữ trẻ tuổi với thân hình nóng bỏng, bước đến. "Minh đã nói với tôi rồi. Tôi sẽ biến cô thành một người hoàn toàn mới."
Hạnh nhìn cô ta, và đột nhiên, trong khoảnh khắc đó, Hạnh thấy mình như đang đứng trước một sản phẩm hoàn thiện. Cô không cảm thấy ngưỡng mộ, chỉ thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hạnh nghĩ về lớp yoga của mình, về những người phụ nữ giản dị, với cơ thể không hoàn hảo, nhưng luôn tràn đầy niềm vui và sự tự tin.
Khi tập luyện, Minh luôn đứng ở gần đó, giám sát cô như một dự án. Anh không tập cùng, chỉ đứng đó, sửa từng động tác của Hạnh một cách cứng nhắc. Hạnh cảm thấy mình như một con búp bê đang bị điều khiển.
"Tay của em không đúng, Hạnh. Em phải mạnh mẽ hơn!" Anh nói, giọng đầy thất vọng. "Em tập yoga nhiều năm mà sao yếu vậy?"
"Yoga là để tìm kiếm sự bình yên, không phải để khoe cơ bắp," Hạnh đáp lại, giọng cô run rẩy.
Minh không nói gì. Anh chỉ lắc đầu, một cái lắc đầu đầy mỉa mai. "Hạnh, em phải thay đổi. Anh không thể đưa một người phụ nữ như em đi dự tiệc của giới thượng lưu được. Em không phù hợp."
Đúng lúc đó, một người bạn của Minh, một doanh nhân trẻ thành đạt, đi đến. Anh ta nhìn Hạnh, rồi quay sang Minh. "Minh, bạn gái cậu à? Trông cô ấy hơi… giản dị quá nhỉ? Không hợp với cậu."
Minh cười gượng. "Cậu ấy là vợ chưa cưới của tớ. Tớ đang cố gắng để cậu ấy thay đổi."
Người bạn kia cười nhạt: "Minh, cậu có thể thay đổi một dự án, nhưng không thể thay đổi một con người đâu. Tớ nghĩ cậu nên tìm một người khác phù hợp hơn."
Minh im lặng. Anh không phản bác lại. Anh chỉ nhìn Hạnh, ánh mắt anh đầy sự thất vọng và một chút xấu hổ. Ánh mắt đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hạnh. Hạnh cảm thấy bị sỉ nhục, bị hạ thấp, bị xem thường. Hạnh không thể chịu đựng thêm được nữa. Hạnh buông bỏ chiếc tạ trên tay, tiếng động vang lên giữa không gian yên tĩnh.
"Đủ rồi, Minh!" Hạnh hét lên. "Anh đang cố gắng làm gì vậy? Anh muốn biến em thành một con búp bê để anh có thể khoe khoang với bạn bè sao? Anh đã quên, em là một người có linh hồn, có cảm xúc! Em yêu con người mình! Em không muốn trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh! Em muốn anh yêu em, yêu con người thật của em, chứ không phải phiên bản mà anh muốn!"
Minh giận dữ. "Em không hiểu anh đang cố gắng làm gì sao, Hạnh? Anh muốn chúng ta cùng nhau đi lên. Tại sao em lại cố chấp?"
"Cố chấp?" Hạnh nói, nước mắt trào ra. "Anh nói em cố chấp, nhưng chính anh mới là người đang sống trong quá khứ! Anh đã quên anh của ngày xưa, người đã từng nói anh yêu em vì em giản dị, vì em không cần tiền bạc. Anh đã thay đổi rồi, Minh. Anh đã thay đổi và anh muốn em phải thay đổi để theo kịp anh, chứ không phải để em hạnh phúc!"
Hạnh bỏ chạy khỏi phòng gym, để lại Minh một mình với nỗi giận dữ và sự trống rỗng. Anh nhìn những người bạn của mình đang nhìn anh với ánh mắt đầy sự thương hại. Anh nhìn những chiếc máy tập sáng bóng, nhìn những tấm gương phản chiếu, và đột nhiên, anh thấy mình thật cô đơn. Anh đã có mọi thứ, nhưng anh đã đánh mất điều quan trọng nhất: sự đồng điệu với người mình yêu.