Sau trận cãi vã ở phòng gym, Minh và Hạnh không nói chuyện với nhau trong ba ngày. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một cái nhìn. Căn penthouse sang trọng trở thành một bảo tàng im lặng, nơi hai con người sống trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Minh lao đầu vào công việc, các cuộc họp, các bữa tiệc xã giao. Hạnh vẫn tiếp tục cuộc sống của cô, với những buổi học yoga, lớp vẽ và những cuộc gặp gỡ với bạn bè cũ.
Một buổi tối, Hạnh nhận được tin nhắn từ Thảo, cô bạn thân nhất của mình: “Tụi mình vừa xuống Sài Gòn rồi. Tụi mình đang ở quán cà phê cũ, gần nhà cậu ngày xưa. Nhớ cậu quá, ra đây đi.”
Tim Hạnh đập mạnh. Thảo và nhóm bạn cũ là những người bạn thân từ thời đại học, những người đã cùng Hạnh và Minh trải qua những ngày tháng thiếu thốn nhưng đầy ắp tiếng cười. Hạnh nhắn tin lại ngay: “Tớ sẽ đến ngay.”
Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng thay một bộ đồ đơn giản và chuẩn bị đi. Đúng lúc đó, Minh trở về nhà. Anh vừa đi làm về, trông mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ quyền lực. Anh nhìn thấy Hạnh đang xỏ giày.
“Đi đâu đấy?” Minh hỏi.
“Tớ đi gặp bạn.” Hạnh trả lời.
“Bạn nào?”
“Bạn cũ, Thảo và nhóm ở Sài Gòn.”
Minh nhíu mày. Anh đã gặp nhóm bạn của Hạnh vài lần. Anh luôn cảm thấy khó chịu với sự vô tư và có phần “trẻ con” của họ. Trong mắt anh, họ là những người không có tham vọng, không có mục tiêu, và không có gì để nói ngoài những câu chuyện cười vô bổ.
“Anh nghĩ em không nên đi,” Minh nói.
“Tại sao?” Hạnh hỏi lại, giọng cô bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Em có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là buổi tiệc của công ty anh. Anh đã nói em phải đi với anh rồi.”
“Em không nhớ, và em đã có hẹn rồi.” Hạnh kiên quyết.
Minh tiến lại gần Hạnh, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Hạnh, anh cần em. Em là vợ chưa cưới của anh, em phải xuất hiện cùng anh trong những buổi tiệc quan trọng như thế này. Anh đã giới thiệu em với các đối tác của anh rồi, và họ rất muốn gặp em.”
“Em không phải là món đồ trang sức của anh,” Hạnh nói. “Em có cuộc sống riêng của mình, có những người bạn riêng của mình. Em không muốn tham gia vào thế giới của anh.”
“Nhưng thế giới của em thì sao? Nó có giúp ích gì cho chúng ta không?” Minh hỏi, giọng anh đầy vẻ mỉa mai. “Hạnh, anh không thể nói chuyện với bạn của em về những bức tranh của em hay những tư thế yoga. Anh cần em hòa nhập vào thế giới của anh, nơi có những người có cùng đẳng cấp, cùng tầm nhìn với chúng ta.”
Hạnh cảm thấy tim mình đau nhói. “Vậy anh có nghĩ rằng em có thể nói chuyện với bạn của anh về chứng khoán, về những hợp đồng triệu đô không? Em không hợp với thế giới của anh, Minh. Anh không hiểu sao?”
“Đó là lý do anh muốn em thay đổi, Hạnh,” Minh nói. “Em phải thay đổi để chúng ta có thể đi cùng nhau. Em có thể không thích, nhưng em phải làm. Đó là sự hy sinh của em cho mối quan hệ của chúng ta.”
“Và sự hy sinh của anh là gì?” Hạnh hỏi lại. “Anh có bao giờ đến xem lớp yoga của em không? Anh có bao giờ ngồi lại với bạn của em để hiểu họ không? Anh có bao giờ hỏi em rằng em có hạnh phúc không?”
Minh im lặng. Anh không có câu trả lời. Anh đã quá bận rộn với công việc, với những giấc mơ của mình, đến nỗi anh đã quên mất Hạnh cũng có những giấc mơ, những người bạn, và một cuộc sống riêng.
Minh và Hạnh nhìn nhau. Họ đều biết rằng cuộc cãi vã này không phải về buổi tiệc hay bạn bè, mà là về sự khác biệt không thể nào hàn gắn được. Hạnh quay lưng đi, bỏ lại Minh một mình trong căn nhà rộng lớn, trống trải. Cô không cần một chiếc xe sang, không cần những bộ đồ hàng hiệu. Cô chỉ cần một người hiểu cô, một người chấp nhận cô, một người đã từng ở bên cô.
Khi Hạnh đến quán cà phê cũ, Thảo và những người bạn đã ngồi đợi cô. Họ nhìn Hạnh, và những nụ cười vui vẻ của họ làm cô cảm thấy ấm áp hơn. Họ không nói gì về những bộ đồ mà Hạnh đang mặc, hay về mái tóc mà cô không cắt. Họ chỉ ôm Hạnh, và hỏi: “Cậu có ổn không, Hạnh?”
Hạnh nhìn họ, và cô biết rằng cô đã đúng. Cô không thể từ bỏ những người bạn này, không thể từ bỏ con người cô đã từng. Tình bạn của họ là một phần của Hạnh, một phần mà Minh không thể hiểu và cũng không muốn hiểu. Hạnh ngồi lại với bạn bè, kể cho họ nghe về những chuyện đã xảy ra, và cô biết rằng những người này sẽ luôn ở bên cô, dù cô có thế nào đi nữa.
Cùng lúc đó, Minh một mình lái xe đến bữa tiệc của công ty. Anh nhìn những người bạn của mình đang cười đùa, nói chuyện về những phi vụ làm ăn, những thương vụ triệu đô. Anh cười, nói chuyện, nhưng trong lòng anh cảm thấy trống rỗng. Anh đã có tất cả, nhưng anh lại không có một người để chia sẻ.
Anh nghĩ về Hạnh, nghĩ về những lời nói của cô, và anh biết rằng anh đã sai. Nhưng anh không thể quay đầu lại. Anh đã quá quen với cuộc sống này, với sự thành công và quyền lực. Anh không thể từ bỏ tất cả để quay về với căn gác mái cũ, nơi có một cô gái giản dị và một tình yêu bình yên.
Minh và Hạnh, họ đang đi trên hai con đường song song, và họ biết rằng con đường ấy sẽ không bao giờ giao nhau nữa.