Sau cuộc cãi vã về bạn bè và buổi tiệc bị bỏ lỡ, Minh quyết định đi công tác. Anh lấy lý do công việc để tạo ra một khoảng cách vật lý cần thiết với Hạnh. Anh biết, ở gần cô lúc này chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi và tổn thương.
“Anh phải bay đến Singapore ba ngày,” Minh nói với Hạnh vào buổi sáng, giọng anh vẫn đều đều, không chút cảm xúc. “Anh đã sắp xếp người đưa đón em đến phòng gym và lớp học. Mọi chi phí đã được thanh toán.”
Hạnh đang ngồi vẽ trong góc phòng khách. Cô đặt bút xuống, nhìn anh. “Em đã nói em không cần những thứ đó. Anh không cần phải sắp xếp gì cho em cả. Em có thể tự lo được.”
“Anh không muốn nghe thêm nữa, Hạnh. Em là vợ chưa cưới của anh, và anh có trách nhiệm phải đảm bảo em sống một cuộc sống xứng đáng. Em ở nhà và suy nghĩ kỹ đi. Anh sẽ gọi cho em.” Minh nói, rồi quay lưng đi thẳng, không một cái ôm, không một nụ hôn tạm biệt.
Hạnh nhìn theo bóng lưng anh. Cái cách Minh cố gắng kiểm soát cuộc sống của cô, ngay cả khi vắng mặt, khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Anh đang biến tình yêu thành một hợp đồng kinh tế, nơi anh là người cung cấp tài chính, còn cô là sản phẩm cần được bảo dưỡng.
Khi Minh ra khỏi cửa, Hạnh cảm thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Cô không còn phải đối diện với ánh mắt đánh giá và những lời mỉa mai của anh.
Tuy nhiên, sự xa cách vật lý không làm nỗi cô đơn vơi đi. Khi Minh bay đến Singapore, Hạnh cố gắng gọi điện cho anh vào buổi tối, chỉ để chia sẻ một chút về ngày của mình, về một bức tranh cô vừa hoàn thành, hay một bài tập yoga mới.
Lần đầu tiên, Minh bắt máy ngay. “Anh đang họp, Hạnh. Có chuyện gì khẩn cấp không?”
“Không khẩn cấp… chỉ là em nhớ anh,” Hạnh nói, giọng cô nghẹn lại.
“Anh đang bận, Hạnh. Anh sẽ gọi lại sau,” Minh đáp, giọng anh dứt khoát, chuyên nghiệp. Anh cúp máy mà không đợi cô kịp nói thêm lời nào.
Lần thứ hai, Hạnh gọi vào giờ ăn tối. Minh không bắt máy. Mười phút sau, anh nhắn tin: “Đang ăn tối với đối tác, bận. Nói chuyện công việc đi.”
Hạnh cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. “Nói chuyện công việc” – đó là câu mà Minh dùng để xác định sự ưu tiên của anh. Trong thế giới của Minh, tình yêu, cảm xúc, nỗi nhớ đều không phải là công việc.
Tình cờ, Hạnh lướt qua tin tức công ty của Minh trên mạng xã hội. Cô thấy một bức ảnh Minh đang cười rạng rỡ, bắt tay đối tác trong một nhà hàng sang trọng. Bên cạnh anh, là nhân vật C.
C tên là Mai, Giám đốc Phát triển Kinh doanh của Minh. Mai mặc một chiếc đầm dạ hội đen thanh lịch, đứng sát Minh, cùng anh nâng ly. Ánh mắt Mai nhìn Minh không chỉ là của một đồng nghiệp, mà còn là ánh mắt ngưỡng mộ và thấu hiểu.
Hạnh nhìn bức ảnh. Mai là người phụ nữ hoàn hảo mà Minh luôn khao khát: xinh đẹp, thông minh, thành đạt, và quan trọng nhất – phù hợp với anh trong mọi khung hình, mọi cuộc trò chuyện. Hạnh nhận ra, cuộc gọi của cô bị cắt ngang không phải vì Minh quá bận, mà vì anh đang dành thời gian cho một người đồng điệu hơn.
Trong khi đó, ở Singapore, Minh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Mai luôn đi cùng anh, cô ấy hiểu ngay những gì anh nói, thậm chí còn bổ sung những ý tưởng xuất sắc vào chiến lược của anh. Họ nói chuyện không ngừng, không chỉ về công việc, mà còn về tham vọng, về áp lực, và về những khó khăn mà chỉ có những người đứng ở đỉnh cao mới hiểu được.
Một buổi tối, khi đang ngồi ở quầy bar khách sạn, Mai nhìn Minh, nói bằng một giọng đồng cảm: “Tôi biết anh đang gặp áp lực. Thật khó để có một người hiểu được những gì chúng ta đang cố gắng đạt được.”
Minh thở dài: “Đúng vậy. Hạnh… cô ấy không hiểu. Cô ấy cứ níu kéo quá khứ, níu kéo sự giản dị. Cô ấy nghĩ anh đang ép cô ấy, nhưng anh chỉ muốn cô ấy cùng anh đi lên.”
“Cô ấy là người của nghệ thuật, anh Minh,” Mai nói, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh. “Người của nghệ thuật cần sự bình yên, không phải sự cạnh tranh. Cô ấy không có lỗi, chỉ là lý tưởng sống của hai người không còn đi song song nữa.”
Lời nói của Mai chạm đúng vào nỗi băn khoăn bấy lâu nay của Minh. Mai không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là người giải phóng cho cảm xúc tội lỗi của anh. Cô ấy không phán xét Hạnh, mà chỉ xác nhận sự thật đau đớn: Hạnh không phù hợp.
Minh nhìn Mai. Cô ấy không chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo, mà còn có cả tâm hồn phù hợp với thế giới của anh. Đêm đó, họ trò chuyện đến rất khuya. Tuy không có hành động vượt rào nào, nhưng sự phản bội về mặt tinh thần đã bắt đầu nhen nhóm. Minh cảm thấy Mai là người phụ nữ duy nhất anh có thể hoàn toàn là chính mình, một con người đầy tham vọng và áp lực.
Sáng hôm sau, khi Minh đang chuẩn bị lên máy bay về nước, anh gọi điện cho Hạnh. Lần này, anh không cắt ngang.
“Anh sắp về rồi,” Minh nói, giọng anh trầm hơn.
“Vâng.” Hạnh đáp, giọng cô cũng lạnh lùng.
“Anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Anh nghĩ, chúng ta nên cho nhau một khoảng lặng để suy nghĩ kỹ hơn.”
Hạnh đã chờ đợi câu này. “Anh muốn chia tay sao, Minh?”
Minh im lặng. “Anh không biết. Anh chỉ biết, anh và em, chúng ta đang làm tổn thương nhau rất nhiều. Anh cần một người hiểu anh, Hạnh. Thật sự hiểu.”
Hạnh biết anh đang nói về ai. Cô nhìn vào chiếc hộp gỗ thô kệch trên bàn, thứ mà anh đã từ chối.
“Về đi, Minh,” Hạnh nói, giọng cô đầy sự cam chịu. “Về đi, và chúng ta sẽ nói chuyện.”
Đầu dây bên kia cúp máy. Chuyến công tác xa cách không chỉ tạo ra không gian vật lý, mà còn mở ra một khoảng trống lớn trong mối quan hệ, một khoảng trống mà Mai đã kịp lấp đầy bằng sự thấu hiểu và đồng điệu. Minh sắp trở về, nhưng anh đã không còn là người đàn ông đã ra đi ba ngày trước.