Khi Minh trở về từ Singapore, anh không mang theo một món quà lưu niệm nào cho Hạnh. Anh chỉ mang theo sự lạnh lùng và một khoảng cách vô hình. Căn penthouse, vốn đã lạnh lẽo, giờ đây càng trở nên ngột ngạt. Minh lao đầu vào công việc, làm việc cả đêm trong phòng làm việc. Hạnh sống trong phòng ngủ, cố gắng tìm kiếm sự bình yên trong những bức tranh và những bài tập yoga của mình. Họ gần như không chạm mặt nhau, và những cuộc nói chuyện hiếm hoi chỉ xoay quanh những điều vô nghĩa.
Một buổi tối, Hạnh không ngủ được. Cô ngồi ở ban công, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn. Cô nhớ lại những ngày đầu tiên, khi họ vẫn còn là sinh viên. Minh đã từng thức trắng đêm để làm một chiếc nhẫn từ vỏ lon bia, một chiếc nhẫn thô kệch nhưng chứa đựng tất cả tình yêu và hy vọng của anh. Chiếc nhẫn ấy, Hạnh vẫn cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp nhỏ.
Hạnh lấy chiếc hộp ra, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh. Cô tự hỏi, liệu Minh có còn nhớ về nó không? Liệu anh có còn nhớ về những lời thề nguyền giản dị của họ không?
Đúng lúc đó, Minh trở về phòng ngủ. Anh không nhìn cô, chỉ lặng lẽ vào phòng tắm. Hạnh cảm thấy một nỗi đau nhói lên. Cô muốn nói chuyện với anh, muốn hỏi anh rằng liệu họ có còn yêu nhau không.
Khi Minh bước ra khỏi phòng tắm, Hạnh tiến lại gần anh. “Minh, chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Minh thở dài, giọng anh đầy mệt mỏi: “Hạnh, anh mệt lắm. Anh có thể đi ngủ được không?”
“Chỉ năm phút thôi, Minh. Em muốn biết, chúng ta có còn yêu nhau không?” Hạnh hỏi, giọng cô nghẹn lại.
Minh nhìn thẳng vào mắt cô. “Hạnh, anh không biết. Anh đã quá mệt mỏi với những cuộc cãi vã này rồi. Anh cần một người hiểu anh, một người có thể chia sẻ với anh.”
Hạnh biết anh đang nói về ai. Cô cầm chiếc nhẫn vỏ lon bia trên tay, đưa ra trước mặt anh. “Minh, anh có còn nhớ chiếc nhẫn này không? Anh đã từng nói, anh yêu em vì em không cần kim cương.”
Minh nhìn chiếc nhẫn, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh. Nhưng rồi, sự ngạc nhiên ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự thất vọng. “Hạnh, chúng ta không còn là sinh viên nữa. Anh đã có khả năng mua cho em một chiếc nhẫn kim cương to nhất thế giới. Em không cần phải níu kéo những thứ cũ kỹ này.”
Hạnh cảm thấy tim mình tan vỡ. “Nhưng nó có ý nghĩa với em, Minh. Nó là tình yêu của chúng ta. Anh có còn nhớ không?”
“Anh nhớ, nhưng anh cần em nhìn về phía trước, Hạnh. Cuộc sống này không chỉ có tình yêu.” Minh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi. “Anh cần em trưởng thành hơn, thực tế hơn.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Minh rung lên. Anh nhìn vào màn hình, một tin nhắn từ Mai. Anh lập tức cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ. Hạnh nhìn theo bóng lưng anh. Cô biết, anh đang nói chuyện với Mai. Anh đã tìm thấy sự “thực tế” và “trưởng thành” mà anh muốn ở Mai.
Hạnh ngồi lại một mình, cầm chiếc nhẫn vỏ lon bia. Cô cảm thấy mình thật lạc lõng, như một di vật của quá khứ trong thế giới hiện đại của Minh.
Sáng hôm sau, Hạnh tỉnh giấc, thấy Minh đã đi làm. Chiếc điện thoại của anh, mà anh để quên trên bàn, rung lên. Đó là một tin nhắn từ một cửa hàng kim cương. Hạnh mở ra, và cô thấy một bức ảnh của một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ. Kèm theo đó là một tin nhắn từ Minh gửi cho một người quản lý: “Chiếc nhẫn này ổn. Chuẩn bị để anh đến lấy. Nhớ bọc cẩn thận. Anh sẽ cầu hôn vào cuối tuần này.”
Hạnh nhìn vào bức ảnh. Chiếc nhẫn lấp lánh, đắt tiền, và hoàn hảo. Cô biết Minh định mua nó cho ai. Và cô biết, người đó không phải là cô. Minh muốn cầu hôn, nhưng không phải cầu hôn một cô gái giản dị, mà là cầu hôn một người phụ nữ phù hợp với thế giới của anh.
Nước mắt Hạnh trào ra. Cô không khóc vì sự ghen tuông. Cô khóc vì sự thất vọng. Cô đã từng nghĩ rằng Minh yêu cô, yêu con người thật của cô. Nhưng giờ đây, cô biết rằng Minh chỉ yêu một phiên bản hoàn hảo mà anh muốn cô trở thành.
Hạnh lặng lẽ bước vào phòng làm việc của Minh. Anh đã đi, nhưng máy tính của anh vẫn bật. Hạnh nhìn thấy một email chưa gửi. Tiêu đề là: “Kế hoạch đính hôn”. Hạnh mở ra, và cô thấy một bản kế hoạch chi tiết, từng bước một, từ việc mua nhẫn, đến việc chọn địa điểm, và những người sẽ được mời đến. Mọi thứ đều được tính toán, không có một chút cảm xúc nào.
Hạnh nhìn vào bản kế hoạch. Cô thấy tên của Mai được nhắc đến nhiều lần. Mai đã giúp anh lên kế hoạch, Mai đã giúp anh chọn nhẫn. Hạnh chợt nhận ra, Minh không chỉ lừa dối cô, mà anh còn phản bội tình yêu của họ.
Hạnh quay trở lại phòng ngủ, lấy chiếc hộp nhỏ chứa chiếc nhẫn vỏ lon bia. Cô nhìn nó, và cô biết rằng cô không thể tiếp tục nữa. Tình yêu của họ đã chết. Chết từ lúc Minh bắt đầu nhìn mọi thứ bằng giá trị vật chất, từ lúc anh bắt đầu tìm kiếm sự hoàn hảo ở Mai, từ lúc anh quên mất rằng cô cũng có một cuộc sống và một tâm hồn riêng.
Hạnh đặt chiếc nhẫn vỏ lon bia xuống chiếc bàn làm việc của Minh, bên cạnh chiếc đồng hồ Rolex. Cô muốn anh thấy sự đối lập giữa hai thế giới, hai con người mà anh đã từng yêu. Cô muốn anh thấy rằng, cô đã không thể “tiến lên” cùng anh, bởi vì anh đã đi quá xa, đã lạc lối trong thế giới của tiền bạc và quyền lực.
Hạnh lấy vali ra, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Cô không muốn một lời giải thích nào nữa. Cô đã hiểu tất cả. Cô chỉ muốn rời đi, để lại Minh và thế giới của anh. Cô muốn trở về với chính mình, với sự bình yên và tự do mà cô hằng khao khát.
Cuộc tình của họ, giống như một bông hoa đẹp, đã nở rộ, nhưng lại bị héo tàn vì thiếu sự chăm sóc và tôn trọng. Và Hạnh biết, cô không thể cứu vãn nó nữa.