vết nứt

Chương 8: Cãi Vã Về Kế Hoạch Năm Năm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh tìm thấy Hạnh ở căn hộ cũ của Thảo, một căn hộ nhỏ bé, ấm áp, nằm giữa khu tập thể bình dân. Hạnh không cần phải trốn. Cô chỉ cần một không gian không có hơi thở của sự xa hoa và những lời phán xét.

Minh đứng trước cửa, anh không gõ. Anh nhắn tin cho Hạnh: “Anh muốn gặp em. Lần cuối cùng. Hãy cho nhau sự tôn trọng để giải quyết một cách chuyên nghiệp. 10 giờ sáng mai, quán cà phê trên đường Nguyễn Đình Chiểu. Không được trễ.”

Hạnh biết cô phải đối diện với anh. Sự rời đi chỉ là bước đầu, sự chấm dứt mới là điều cần thiết.

10 giờ sáng hôm sau, họ gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh. Minh đến đúng giờ, mặc vest lịch sự như đi họp. Anh mang theo một chiếc cặp táp, trong đó không phải hợp đồng, mà là một xấp tài liệu in màu cẩn thận. Hạnh đến, cô mặc chiếc áo phông đơn giản và quần jeans, hoàn toàn trở về với hình ảnh "cũ kỹ" mà Minh từng chê bai.

“Cảm ơn em đã đến, Hạnh,” Minh nói, giọng anh lạnh lùng và trịnh trọng, như đang nói chuyện với một đối tác kinh doanh thất bại. “Anh nghĩ, chúng ta đã đi quá xa trong cảm xúc. Giờ là lúc cần nhìn vào thực tế.”

Hạnh gật đầu. “Anh nói đi.”

Minh mở chiếc cặp táp. Anh rút ra một tờ giấy in màu, có biểu đồ và các ô số liệu được kẻ ô vuông rõ ràng.

“Đây là Kế hoạch Gia đình Trọn đời (LFP) mà anh đã soạn thảo trong chuyến công tác. Anh đã tính toán mọi thứ để đảm bảo một tương lai vững chắc cho cả hai. Anh biết, em muốn một tương lai có tính sáng tạo, nhưng anh cần sự ổn định và hình ảnh.”

“Anh có thấy nực cười không, Minh?” Hạnh khẽ hỏi. “Anh đang lập kế hoạch sinh con như lập kế hoạch ra mắt sản phẩm mới. Anh tính toán chính xác năm chúng ta cần một đứa con trai để đảm bảo… tài sản?”

Minh nhíu mày. “Không phải là nực cười, Hạnh. Đó là sự chịu trách nhiệm. Anh không thể để con anh sinh ra khi anh vẫn còn đang vật lộn với áp lực tài chính. Anh muốn chúng ta phải có một nền tảng tốt nhất. Em thì sao, Hạnh? Em có kế hoạch gì?”

Hạnh đưa tay cầm chiếc bút, lật mặt sau của tờ giấy. Cô bắt đầu viết, những nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy nhiệt huyết, đối lập hoàn toàn với biểu đồ lạnh lùng của Minh.

Hạnh đẩy tờ giấy về phía Minh. “Đây là kế hoạch của em. Kế hoạch về một cuộc đời mà em muốn sống, không phải là một chiếc ô được lấp đầy trong biểu đồ của anh.”

Minh nhìn vào những nét chữ, sự giận dữ bắt đầu bùng lên trong mắt anh.

“Em gọi đó là kế hoạch sao, Hạnh? Nó thật vô trách nhiệm và trẻ con! Em muốn sinh con khi tình yêu thăng hoa? Anh muốn sự chắc chắn! Em đang tự hủy hoại bản thân mình, Hạnh! Em đang kéo anh xuống vũng bùn của sự giản dị và thiếu định hướng!” Minh đập tay xuống bàn.

“Và anh đang kéo em lên chiếc ghế trống của sự hoàn hảo và giả tạo!” Hạnh hét lên. “Anh muốn kiểm soát tất cả: bạn bè, trang phục, công việc, và cả thời điểm em mang nặng đẻ đau! Anh không yêu em, Minh! Anh yêu một phiên bản hoàn hảo mà anh tạo ra để phục vụ cho sự nghiệp của anh! Em là một con người, không phải một hạng mục trong bản kế hoạch kinh doanh của anh!”

Minh đứng bật dậy, chiếc ghế đổ ra sau. “Nếu em không chịu theo kế hoạch, nếu em cứ mãi níu kéo sự ngây thơ này, thì chúng ta không thể tiếp tục! Anh không thể cưới một người không cùng tầm nhìn!”

Hạnh cũng đứng dậy, cô nhìn anh bằng ánh mắt cuối cùng, không còn giận dữ, chỉ còn lại sự thương hại.

“Anh không cần phải tiếp tục, Minh. Em đã đi khỏi căn nhà của anh, em đã chấp nhận điều đó. Anh có thể giữ lại chiếc Rolex, chiếc nhẫn kim cương và tất cả những gì anh đã mua. Anh có thể tìm một người phụ nữ hoàn hảo để lắp vào ô ‘Vợ’ trong biểu đồ của anh. Chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ đến muộn và luôn biết phải mặc gì.”

Hạnh quay lưng bước đi. Cuộc hội thoại đã kết thúc. Không phải bằng một sự hòa giải cảm xúc, mà bằng một bản hợp đồng bị xé bỏ.

Minh đứng đó, anh nhìn vào hai mặt của tờ giấy: một bên là biểu đồ hoàn hảo, một bên là những nét chữ tự do, phóng khoáng. Anh biết, anh đã mất Hạnh. Mất không phải vì Mai, mà vì sự tham vọng đã biến anh thành một con người lạnh lùng, chỉ biết định lượng mọi giá trị bằng tiền bạc.

Anh cầm lấy tờ giấy, gấp lại và cất vào cặp táp, như cất đi một thất bại kinh doanh. Tình yêu của họ đã chết vì sự khác biệt trong tầm nhìn, một sự khác biệt không thể nào cứu vãn được.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×