vết thương không lành

Chương 2: Sau Lưng Một Lời Xin Lỗi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Thư rời quán Serein khi mưa đã ngớt, nhưng lòng cô thì vẫn còn ướt lạnh như thể vừa ngâm mình trong cơn mưa ký ức. Đôi chân bước vô định giữa phố phường ướt át, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác nhói buốt khi cầm tấm thiệp cưới anh để lại.

Tấm thiệp bây giờ nằm trong túi áo khoác của cô – không phải vì cô muốn giữ, mà vì chưa đủ can đảm để vứt nó đi.


Tối hôm đó, Minh Thư không thể ngủ.

Căn phòng nhỏ nằm trên tầng hai của một chung cư cũ giờ đây như thu hẹp lại bởi sự im lặng kéo dài. Ánh đèn ngủ vàng vọt phủ một màu trầm buồn lên mọi vật. Trên bàn là những bản thảo dở dang của dự án cô đang viết – một tiểu thuyết tình cảm mà nhân vật nữ chính giống cô đến đáng sợ: từng yêu, từng bị bỏ rơi, từng cố gắng quên nhưng không thể.

Cô ngồi thu mình trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đang sáng dở. Bản nháp mới nhất chỉ viết được một đoạn, và rồi dừng lại ở dòng:
"Anh quay về, mang theo lời xin lỗi, nhưng trái tim em thì đã không còn chỗ để chứa thêm một lần vỡ nữa."

Cô bật khóc.

Không phải vì còn yêu, mà vì trái tim đã từng tin tưởng quá nhiều. Một lời xin lỗi vào thời điểm sai, đôi khi chẳng khác gì một nhát dao nữa ghim vào vết thương chưa lành.

Minh Thư nhớ lại lúc Tuấn Kiệt rời đi ba năm trước – anh không để lại gì ngoài một tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ: “Anh xin lỗi, tạm biệt.”
Cô đã gọi hàng chục cuộc, nhắn hàng trăm tin, cuối cùng nhận lại chỉ là im lặng. Giữa họ, không có cãi vã, không có chia tay, chỉ có sự biến mất như chưa từng bắt đầu.

Vậy mà giờ đây, anh lại quay về. Mang theo tấm thiệp cưới. Mang theo một câu “anh xin lỗi” như thể đủ để gỡ bỏ hết những điều anh đã từng bỏ lại phía sau.

Minh Thư không biết bản thân đang buồn vì điều gì: vì anh sắp lấy người khác, hay vì cô đã không còn là người đủ quan trọng để anh giữ lại?


Sáng hôm sau, cô đến công ty như thường lệ. Minh Thư làm biên tập viên cho một nhà xuất bản nhỏ, công việc không quá bận rộn nhưng cần sự kiên nhẫn – điều mà cô từng rất giỏi, cho đến khi trái tim mình vỡ vụn.

– Thư, hôm nay có bản thảo mới từ tác giả Thiên Lam, em xem giúp chị nhé.

Chị Trang – trưởng phòng – đặt một tập bản thảo dày lên bàn cô rồi vội vã bước đi. Minh Thư gật đầu, tay cầm tập giấy mà lòng còn chưa thoát khỏi dư âm đêm qua.

Cô lật trang đầu tiên. Một dòng chữ hiện lên, khiến cô đứng hình:

“Gửi người con gái tôi từng yêu, người mà cả đời này tôi không thể quên...”

Tay cô khựng lại. Cái tên tác giả – Thiên Lam – sao mà quen thuộc đến thế?

Minh Thư nhanh chóng mở phần thông tin tác giả đính kèm. Và rồi tim cô như lỡ một nhịp.

Tên thật: Nguyễn Tuấn Kiệt.


Chiều hôm đó, cô ngồi lại quán Serein, lần này không vì hoài niệm, mà vì muốn đối mặt. Trước mặt cô là tập bản thảo mới tinh, còn thơm mùi mực in. Cô đã đọc nó suốt buổi trưa – từng dòng, từng đoạn, đều là những mảnh ghép ký ức của chính cô và anh.

Anh viết về cô. Về những ngày yêu nhau, về khoảng thời gian anh lặng lẽ biến mất, về nỗi day dứt không tên mà anh mang theo suốt ba năm.

Trong truyện, nhân vật nam chính vì một biến cố gia đình đã phải gánh vác trách nhiệm lớn, buộc phải rời bỏ người con gái mình yêu để theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn khác – nơi không có chỗ cho tình yêu hay mơ mộng. Anh không nói lời tạm biệt vì sợ cô sẽ giữ anh lại. Và nếu cô giữ, anh sẽ không thể dứt ra.

Từng câu chữ là một mảnh lòng anh, còn cô, như đang đọc lại chính trái tim mình bị bóc tách từng lớp.

– Em đọc rồi à?

Tiếng nói ấy lại vang lên phía sau cô – trầm, nhẹ nhưng đủ để khiến lòng cô chao đảo.

Minh Thư quay lại. Tuấn Kiệt đứng đó, không ô, không áo mưa, chỉ là một kẻ ướt sũng trong ánh chiều tà vàng nhạt.

– Em biết bút danh đó là của anh?

– Em đoán.

Cô đưa anh tập bản thảo.

– Em không nghĩ người viết những dòng này lại là người đã từng chọn im lặng thay vì giải thích.

Anh ngồi xuống, không né tránh. Gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại rất thật.

– Anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Khi đó, ba anh phá sản, mẹ đột ngột nhập viện. Anh phải rời Hà Nội vào Sài Gòn gấp. Cả gia đình anh quay cuồng trong nợ nần. Anh không đủ dũng cảm để kéo em vào một cuộc sống đổ nát như thế. Anh không đủ mạnh để giữ em mà không làm tổn thương em.

Minh Thư lặng im. Những gì anh nói, cô từng tưởng tượng hàng ngàn lần trong đêm. Nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, mọi thứ lại như một nhát cứa vào vết thương cũ.

– Và giờ anh sắp cưới?

Tuấn Kiệt im lặng một lúc. Rồi gật đầu.

– Cô ấy là người đã ở bên anh lúc anh thấp nhất, lúc anh chỉ là một thằng tay trắng, mất phương hướng. Anh biết ơn cô ấy rất nhiều.

– Còn em?

– Em là người anh yêu… và cũng là người duy nhất khiến anh ân hận suốt đời.

Câu nói đó khiến Minh Thư chợt nhận ra: đôi khi, tình yêu không phải luôn đi cùng với sự lựa chọn đúng đắn. Có những người chúng ta yêu tha thiết, nhưng không thể giữ. Có những người đi qua đời nhau, để lại một vết cắt sâu đến mức cả đời không thể lành.

– Vậy thì… đừng xin lỗi nữa. – Cô nói, giọng nhẹ nhàng. – Bởi vì lời xin lỗi của anh, đã đến quá muộn.

Tuấn Kiệt nhìn cô thật lâu. Rồi anh đứng dậy, lần này không để lại tấm thiệp nào, cũng không nói thêm điều gì. Anh bước đi, mang theo ánh hoàng hôn đang dần khuất sau rặng nhà cao tầng.

Minh Thư quay lại với ly trà hoa cúc của mình. Cô uống một ngụm nhỏ – lần đầu tiên sau nhiều năm, cô nhận ra hương vị thật của nó: đắng, nhưng thanh. Như chính cuộc đời cô lúc này.

Cô khẽ thở ra, lần đầu tiên thấy lòng mình… bình yên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.