Cuối tháng giêng, Hà Nội vẫn còn lạnh, nhưng cái lạnh giờ đây không còn buốt giá như những ngày cũ trong lòng Minh Thư. Dù đôi khi những ký ức vẫn trở lại, nhưng thay vì khiến tim cô đau nhói, nó lại chỉ như một cơn gió thoảng – đủ để thấy lòng mình đã đi xa đến nhường nào.
Những tin nhắn từ Khánh Duy ngày một nhiều hơn. Anh không vội vàng, không áp đặt, cũng không dùng những lời ngọt ngào để kéo cô ra khỏi bóng tối. Anh chỉ ở đó – lặng lẽ, đều đặn, như một ánh đèn nhỏ giữa đêm dài.
Một buổi tối cuối tuần, Khánh Duy gửi tin nhắn:
“Mai đi dạo quanh hồ không? Trà chanh – gió lạnh – hai đứa – đủ combo chưa?”
Minh Thư khẽ bật cười, ngón tay gõ nhanh dòng chữ:
“Gió lạnh thì có. Còn hai đứa thì để xem em có đổi ý phút chót không đã.”
Chưa đầy năm giây sau, Duy trả lời:
“Anh đem khăn, đem áo ấm, đem cả kiên nhẫn. Em chỉ cần đem em thôi.”
Buổi hẹn hôm sau là một buổi chiều bình yên hiếm có. Hồ Gươm gió nhẹ, người qua lại không quá đông. Hai người ngồi trên ghế đá, tay cầm cốc trà chanh, chân đung đưa nhè nhẹ theo tiếng nhạc từ một nhóm sinh viên đang đàn hát gần đó.
– Em nhớ hồi sinh viên mình hay ngồi ở đây không? – Duy hỏi.
– Nhớ chứ. Hồi đó còn không có tiền mua trà chanh. Uống ké của mấy đứa trong lớp thôi.
– Em thì toàn giành uống nhiều nhất.
– Vì em khát!
– Không, vì em thích chanh. Đến giờ vẫn thích đúng không?
Minh Thư cười, gật đầu. Duy vẫn nhớ – những điều nhỏ nhặt tưởng chừng chẳng ai để tâm. Và chính điều đó làm cô thấy ấm lòng.
– Em nghĩ… bao giờ em mới có thể mở lòng thật sự? – Cô hỏi, như thể đang hỏi chính mình.
Duy không trả lời ngay. Anh ngồi yên một lúc, rồi chậm rãi nói:
– Trái tim cũng giống như da thịt thôi. Khi bị thương, nó cần thời gian để lành. Có người chỉ vài ngày, có người vài năm. Nhưng dù mất bao lâu, anh vẫn tin có một ngày em sẽ tự biết khi nào mình sẵn sàng.
– Nếu không bao giờ?
– Thì anh sẽ chờ. Dù chỉ để là một người bạn.
Minh Thư im lặng. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô không cảm thấy áp lực khi ở cạnh một người con trai. Không cần phải cười gượng, không cần phải giấu giếm, không cần lo sợ sẽ bị tổn thương lần nữa.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, cô mở laptop. Trên màn hình là file bản thảo mới – lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô ngồi xuống để viết lại câu chuyện của mình. Nhưng lần này, không còn là câu chuyện về Tuấn Kiệt, về những vết thương cũ. Mà là về sự hồi sinh, về một cô gái đang học cách yêu lại thế giới – và yêu chính mình.
Tựa đề cô gõ đầu tiên:
"Sau Cơn Mưa, Hoa Vẫn Nở"
Bàn tay cô di chuyển nhịp nhàng trên bàn phím. Câu chữ trôi đi nhẹ nhàng, không ép buộc. Mỗi dòng viết ra như gỡ bỏ thêm một lớp quá khứ đã bọc kín trái tim cô suốt bao năm.
Vài ngày sau, Khánh Duy gửi tin nhắn mời cô đến xem triển lãm ảnh anh tham gia tại một không gian nghệ thuật nhỏ trong khu phố cổ.
– Em đến nhé? Không phải vì ảnh đâu. Mà vì anh muốn em thấy mình đã đẹp thế nào trong mắt người khác.
Minh Thư thoáng giật mình. Nhưng rồi cô vẫn đến.
Triển lãm không quá đông. Những bức ảnh được in đen trắng, treo tinh tế dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Duy dẫn cô đi chậm rãi qua từng khung hình – là những khoảnh khắc đời thường, là những góc nhỏ Hà Nội, là những nụ cười bình yên của người xa lạ.
Và ở bức ảnh cuối cùng, cô sững người.
Đó là cô – đứng giữa rừng thông Đà Lạt, khoác áo len nâu, tay ôm cốc cà phê, ánh mắt nhìn về phía mặt trời. Bức ảnh mà cô không hề biết ai đã chụp.
– Lúc đó… anh cũng ở Đà Lạt à?
Duy gật đầu.
– Anh thấy em từ xa. Không dám lại gần. Nhưng anh đã bấm máy, vì trong khoảnh khắc ấy… em rất đẹp. Đẹp một cách yên bình, như thể em đã tha thứ cho chính mình.
Minh Thư im lặng rất lâu. Trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ – không phải đau, không phải hoài niệm, mà là biết ơn.
Cô biết, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi một người đã từng vỡ vụn. Nhưng Duy đã làm điều đó – không cần một lời hứa, không cần bất kỳ điều kiện nào.
Trên đường về, Minh Thư ngồi sau xe anh, gió lạnh luồn qua kẽ tay, nhưng lòng cô thì ấm. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, không dám chắc liệu có thể yêu ai đó như đã từng yêu Tuấn Kiệt, nhưng ít nhất…
Cô biết mình đang sống. Và trái tim, dù còn sẹo, đã bắt đầu biết mỉm cười.