vết thương không lành

Chương 6: Lựa Chọn Của Trái Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tết đến sớm hơn mọi năm, đường phố Hà Nội bắt đầu ngập tràn sắc đỏ, tiếng nhạc Xuân vang lên ở khắp các góc phố. Người người vội vã mua sắm, trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị cho một năm mới bình yên.

Minh Thư cũng dọn dẹp lại căn phòng nhỏ của mình – lần đầu tiên sau ba năm, cô chủ động thay đổi vị trí bàn làm việc, bỏ đi vài món đồ cũ từng là quà của Tuấn Kiệt, thậm chí gấp lại chiếc áo khoác màu xám mà anh từng để quên – nay đã cũ và sờn vải.

Cô không nỡ vứt, nhưng cũng không còn muốn giữ nó gần mình nữa.

Có những thứ, khi buông xuống, không phải vì ghét bỏ, mà là để nhẹ lòng.


Chiều 27 Tết, Khánh Duy đến đón cô đi chợ hoa. Gương mặt anh rạng rỡ trong cái lạnh của gió cuối năm. Anh mang theo một bó hoa ly trắng:

– Tặng em. Để chào năm mới. Và… một Minh Thư mới.

– Cảm ơn anh. Nhưng hoa ly thường để cắm Tết, chứ không để hẹn hò đâu.

– Ai bảo là hẹn hò? – Duy cười. – Đây gọi là… đồng hành.

Hai người bước giữa dòng người nhộn nhịp, không ai nói gì nhiều. Chỉ là đi bên nhau, ngắm từng cành đào, từng chậu quất, từng bông cúc nở vàng như mặt trời nhỏ.

Thư bất giác nghĩ: Có lẽ hạnh phúc không phải là những điều to lớn, mà chỉ đơn giản là được đi cạnh một người, bình yên như thế.


Tối hôm ấy, khi về đến nhà, Minh Thư mở điện thoại thấy một tin nhắn:

"Anh và vợ sắp cưới đã hủy hôn. Nếu em muốn biết lý do, anh mong được gặp em – một lần cuối cùng."

Người gửi: Tuấn Kiệt.

Cô đứng lặng người.

Không phải vì bất ngờ, mà vì không biết lòng mình vừa có một tia dao động, hay chỉ đơn giản là một phản xạ cũ.


Cô suy nghĩ rất lâu. Cả đêm đó, cô không ngủ được.

Không phải vì còn yêu, mà vì sợ bản thân sẽ mềm lòng. Sợ rằng, một phần ký ức chưa lành hẳn sẽ khiến cô bước lại con đường cũ – nơi cô từng quỵ ngã, từng tự đánh mất chính mình vì một người không đủ dũng cảm.

Sáng hôm sau, Minh Thư quyết định đến quán Serein – nơi cả hai từng gặp lại. Quán vẫn thế, ánh sáng vẫn dịu nhẹ, mùi trà hoa cúc vẫn thoảng trong không khí.

Và anh – Tuấn Kiệt – đã ngồi đó từ trước.

Vẫn là dáng vẻ trầm mặc, nhưng có phần gầy hơn, ánh mắt cũng không còn sắc lạnh như ngày đầu gặp lại. Anh nhìn thấy cô, khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn.

– Cảm ơn em vì đã đến.

– Em đến không phải để nghe lời giải thích. Em đến… để chính thức nói lời tạm biệt.

Tuấn Kiệt gật đầu, im lặng một lúc, rồi nói:

– Anh và cô ấy chia tay, không phải vì em. Mà vì… anh không thể giả vờ hạnh phúc. Cô ấy xứng đáng với một người yêu cô ấy thật lòng, còn anh thì vẫn sống với hình bóng em suốt ba năm qua.

Minh Thư nhìn anh, bình thản:

– Nhưng anh biết không, tình yêu không phải chỉ là nhớ một người. Tình yêu là dũng cảm ở lại, là cùng nhau vượt qua giông bão. Còn anh… đã chọn rời đi.

Tuấn Kiệt cúi đầu, giọng nghẹn lại:

– Anh sai. Nhưng anh thật sự đã yêu em. Và đến tận bây giờ… vẫn thế.

– Em tin. Nhưng em cũng học được rằng: yêu thôi chưa đủ. Em đã từng đợi anh, từng tha thứ trong lòng, nhưng không có nghĩa em sẽ chờ cả đời.

Cô đứng dậy, lấy ví, để tiền cà phê xuống bàn.

– Cảm ơn anh, vì đã từng yêu em. Cảm ơn cả những vết thương, vì nhờ đó… em biết mình mạnh mẽ đến nhường nào.

Cô bước ra khỏi quán, trời không mưa, nắng nhẹ xuyên qua những đám mây mỏng. Gió lạnh vẫn len qua cổ áo, nhưng cô không thấy lạnh nữa.

Cô nhắn cho Khánh Duy:

“Tối nay, em mời anh ăn bữa cơm tất niên. Anh chọn chỗ nhé.”

Chưa đầy một phút sau, Duy trả lời:

“Anh luôn đợi tin nhắn này từ em.”


Buổi tối cuối năm, giữa ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc Xuân nhẹ nhàng, Minh Thư ngồi bên Khánh Duy – người không đến từ những kỷ niệm cũ, nhưng đang viết nên chương mới trong cuộc đời cô.

Cô không biết tình yêu với Duy sẽ đi được bao xa, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy lòng mình yên.

Vết thương ấy, có thể sẽ vẫn để lại sẹo. Nhưng cô biết: sẹo cũng là một phần của những gì từng thật đẹp.

Và quan trọng hơn, lần này… cô là người lựa chọn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.