vết thương không lành

Chương 4: Những Người Đi Qua Đời Nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến đi Đà Lạt trở về, Minh Thư cảm thấy lòng mình như đã được gột rửa qua một cơn mưa dài. Cô không còn nằm thức trắng giữa đêm để lục lại từng tin nhắn cũ, không còn thấy tim nhói lên khi vô tình bắt gặp cái tên “Tuấn Kiệt” trong một bản tin văn học hay lời ai đó lướt qua.

Vết thương trong cô, dù chưa lành hẳn, nhưng đã không còn rỉ máu.


Một tháng sau, cuốn tiểu thuyết đầu tay của Thiên Lam chính thức được nhà xuất bản giới thiệu. Minh Thư là người chỉnh sửa cuối cùng trước khi gửi in, nhưng trong phần cảm ơn ở cuối sách, tác giả chỉ viết một dòng:
"Gửi người biên tập – người từng là tất cả trong cuộc đời tôi."

Dòng chữ đó khiến cô ngồi lặng người rất lâu. Không phải vì xúc động, mà vì nhận ra: dẫu thời gian có cuốn trôi bao nhiêu thứ, có những điều vẫn sẽ luôn nằm lại nơi sâu nhất trong ký ức – như một vết sẹo không xóa được.

Cô không đến buổi ra mắt sách.

Cô tránh né sự đối mặt, không phải vì sợ hãi, mà vì biết rõ, có những cuộc gặp lại chỉ khiến lòng thêm chao đảo.


Thời gian trôi qua, Minh Thư dần quay lại nhịp sống thường nhật. Công việc tại nhà xuất bản ngày càng bận rộn với nhiều dự án mới, nhiều bản thảo dồn dập. Cô không còn nhiều thời gian để nhớ đến Tuấn Kiệt – không phải vì đã quên, mà vì trái tim đã biết dành chỗ cho những điều xứng đáng hơn.

Một ngày cuối tháng mười hai, khi Hà Nội bắt đầu trở lạnh, chị Trang ghé qua bàn làm việc của cô:

– Mai em rảnh không? Đi cùng chị dự hội thảo văn học nhé. Có mấy nhà văn trẻ đang lên, cũng có Thiên Lam, nghe đâu anh ta đang chuẩn bị cho cuốn thứ hai.

Minh Thư thoáng ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu:

– Em nghĩ chị nên chọn người khác. Em không phù hợp lắm với kiểu hội thảo này.

– Vẫn còn vướng bận à?

Minh Thư cười nhẹ:

– Không, chỉ là em không muốn gặp người cũ nữa. Em sợ sẽ nhìn thấy trong mắt họ… sự tiếc nuối mà em không còn đủ sức để nhận lấy.

Chị Trang nhìn cô một lúc rồi gật đầu, không ép.


Chiều hôm đó, sau giờ làm, Minh Thư ghé qua tiệm sách nhỏ ven hồ Tây – nơi cô hay tìm những quyển cũ, những câu chữ quen thuộc có thể khiến lòng bình yên.

Cô đang lướt qua một dãy kệ thì bất ngờ nghe tiếng gọi phía sau:

– Minh Thư?

Cô quay lại. Là Khánh Duy – bạn học cũ thời đại học, từng là người bạn thân thiết của cô và cả… Tuấn Kiệt.

– Lâu quá không gặp! – Anh cười, ánh mắt vẫn ấm áp như xưa.

– Ừ, cũng hơn ba năm rồi.

– Em thay đổi nhiều đấy. Trông… trưởng thành hơn.

– Còn anh thì vẫn vậy. Vẫn yêu sách, vẫn hay lạc trong mấy hiệu cũ này à?

– Ừ, nhưng mà hôm nay có thêm một lý do để ghé – để gặp lại người quen cũ.

Họ ngồi lại một quán nhỏ gần đó, nói chuyện không dứt. Khánh Duy vẫn hài hước, vẫn ấm áp, vẫn biết cách khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.

– Thư này, hồi đó… anh đã định nói với em rồi. – Duy ngập ngừng. – Sau khi Kiệt đi, anh biết mọi chuyện. Anh đã muốn nói để em đỡ dằn vặt, nhưng Kiệt không cho phép. Anh nói với anh một câu: “Nếu em ấy biết, em ấy sẽ không bao giờ buông tay.”

Minh Thư nhìn anh, ánh mắt xa xăm.

– Em đã từng muốn níu. Nhưng rốt cuộc, thứ đau nhất không phải là chia ly… mà là cảm giác mình chẳng đủ quan trọng để được nói lời thật lòng.

– Có thể Kiệt đã sai. Nhưng đôi khi, trong tình yêu, người ta sợ nhất là làm người mình thương đau thêm. Cái sợ đó, vô hình lại trở thành nguyên nhân khiến mọi thứ tan vỡ.

Minh Thư không đáp. Cô chỉ khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn ra phía hồ nơi hoàng hôn đang buông xuống. Mặt nước gợn sóng nhẹ, bầu trời nhòe trong sắc cam nhạt, dịu dàng đến lạ.


Từ sau lần gặp ấy, Khánh Duy chủ động nhắn tin cho cô thường xuyên. Họ nói chuyện như những người bạn lâu năm, không áp lực, không ràng buộc. Duy hiểu cô đến mức đôi khi chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết cô đang mệt, đang buồn hay chỉ đơn giản là cần một người ngồi cạnh im lặng.

Một lần, anh hỏi:

– Nếu một ngày nào đó, anh nói anh thích em… em có thấy phiền không?

Minh Thư ngạc nhiên. Nhưng rồi cô mỉm cười:

– Em không phiền. Nhưng em cũng không thể hứa điều gì.

– Anh không cần em hứa. Chỉ cần em không quay lưng là đủ rồi.


Đêm hôm ấy, Minh Thư nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Cô nhớ lại quá khứ – những năm tháng từng yêu Tuấn Kiệt đến điên cuồng, từng gục ngã, từng oán trách. Nhưng giờ đây, những ký ức ấy không còn khiến cô nghẹn ngào nữa.

Bởi vì giờ đây, khi nghĩ đến quá khứ, cô không còn hỏi “tại sao” nữa. Mà cô chỉ khẽ mỉm cười, vì bản thân đã vượt qua được chính mình.

Minh Thư hiểu rằng: có những người đến để dạy ta biết yêu, và có những người đến để dạy ta biết buông bỏ. Còn người ở lại – là người khiến ta học cách yêu chính mình nhiều hơn.

Và có lẽ, Khánh Duy là người như thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.