Sau bữa cơm tất niên bên Khánh Duy, Minh Thư trở về nhà với một cảm giác yên bình hiếm có. Mẹ cô đang ngồi gói bánh chưng ở góc bếp, lửa bập bùng ấm cúng. Những ngày Tết đầu tiên không còn vướng bận quá khứ, lòng cô chợt nhẹ tênh.
Những tiếng pháo hoa đầu tiên bắn lên giữa bầu trời đêm giao thừa, sắc màu rực rỡ loé sáng, phản chiếu lên đôi mắt trong veo của cô gái vừa bước ra khỏi tổn thương.
Cô không cầu một năm tròn vẹn. Cô chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ để mỉm cười trước mọi điều không tròn vẹn.
Ngày mùng Hai Tết, Minh Thư cùng Khánh Duy đi chùa Hà. Người ta bảo lên chùa Hà cầu duyên thì thiêng lắm. Nhưng cô không cầu duyên. Cô chỉ đứng trước tượng Phật, khấn một câu duy nhất:
“Cầu cho trái tim con đủ rộng để đón nhận hạnh phúc mới, đủ dũng cảm để buông bỏ những điều đã cũ.”
Duy không hỏi cô đã cầu gì. Anh chỉ lặng lẽ bước bên cạnh, khi cô cúi đầu xin xăm và gật nhẹ vì rút được quẻ "Thượng cát".
– Vậy là năm nay em sẽ gặp may mắn?
– Có thể. – Thư cười – Nhưng em tin, may mắn lớn nhất của em… là biết mình nên giữ ai, và buông ai.
Duy nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt ấy không còn là sự cảm thông của một người đến sau, mà là ánh nhìn sâu sắc của một người thật lòng muốn đi cùng cô đến tận cùng.
Sau Tết, Minh Thư bắt đầu quay lại công việc, năng lượng mới dường như len lỏi trong từng bước chân cô đi. Cô chủ động xin chuyển sang phòng dự án – nơi thử thách và cạnh tranh hơn, nhưng cũng là nơi cô có thể bứt phá và bước ra khỏi vùng an toàn.
Khánh Duy là người đầu tiên ủng hộ quyết định ấy. Anh thậm chí còn giúp cô ôn lại các kỹ năng thuyết trình và quản lý thời gian, kiên nhẫn nghe từng đề xuất ý tưởng dù đôi lúc còn vụng về.
– Anh nghĩ em sẽ làm tốt. – Duy nói trong một lần cùng cô thức đến gần nửa đêm ở văn phòng – Chỉ cần em đừng nghi ngờ chính mình.
– Anh không sợ em bận rộn quá sẽ bỏ quên anh sao?
– Miễn là em còn để anh ở lại trong cuộc sống của em, thì không bao giờ là quên cả.
Thư khựng lại vài giây, rồi gật đầu. Giây phút ấy, có điều gì đó trong cô dịu lại. Vết thương cũ đã đóng vảy, và một mầm xanh mới đang nhú lên – nhẹ nhàng mà kiên cường.
Thời gian trôi qua, Minh Thư dần trở thành một phần không thể thiếu trong các buổi họp lớn của công ty. Cô chứng minh được năng lực và bản lĩnh của mình trong từng dự án, được sếp tin tưởng, đồng nghiệp nể trọng. Cô không còn là cô gái từng gục ngã vì tình yêu nữa – mà là một người phụ nữ biết rõ giá trị của bản thân.
Tuấn Kiệt có lần gửi cho cô một email ngắn:
“Anh không còn quyền xen vào cuộc sống của em, nhưng chỉ muốn nói: anh thật sự chúc mừng em. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”
Cô đọc xong, không trả lời. Không phải vì giận, mà vì không cần thiết nữa.
Người ta không cần quay lại để khép lại quá khứ. Đôi khi, chỉ cần lòng mình đủ an nhiên là đủ.
Một chiều cuối tháng Ba, khi những cây sưa ngoài phố vừa kịp nở trắng, Duy bất ngờ nhắn:
“Tối nay anh muốn mời em đi đâu đó. Nhớ ăn mặc đẹp một chút.”
Minh Thư bật cười. Cô không hỏi nhiều, chỉ đáp lại ngắn gọn:
“Rồi, đợi em.”
Anh đưa cô đến một nhà hàng nhỏ trên tầng thượng một toà nhà nhìn ra hồ Tây. Ánh đèn vàng, nến lung linh, gió dịu nhẹ và tiếng nhạc jazz vang lên như thể cả thế giới đều muốn ủng hộ khoảnh khắc ấy.
Khi món tráng miệng vừa được dọn ra, Khánh Duy lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ.
– Không phải nhẫn đâu – Anh cười, mở hộp ra – Là một chiếc vòng tay.
Chiếc vòng tay bạc đơn giản, mặt đá xanh trong suốt.
– Em đừng nghĩ gì áp lực. Anh chỉ muốn nói rằng: nếu một ngày em sẵn sàng yêu, hãy nghĩ đến anh đầu tiên. Anh không vội. Nhưng anh ở đây. Và anh chờ.
Minh Thư nhìn chiếc vòng một lúc lâu. Cô không nói gì. Nhưng bàn tay cô vươn ra, để anh đeo vào cổ tay mình.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng:
– Em không chắc đã yêu anh đủ sâu. Nhưng… em biết rõ mình không còn sợ yêu nữa. Và em muốn học cách yêu lại – với anh.
Khánh Duy nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Gió ngoài hồ lộng lên, mang theo hương hoa sưa mỏng manh.
Trái tim cô, từng đổ vỡ, từng rướm máu... giờ đây đang đập lại – vì một người dám kiên nhẫn chờ đợi nó lành.