Mùa xuân năm ấy trôi qua nhẹ tênh như một bản nhạc không lời. Hà Nội bắt đầu chớm hạ với những cơn mưa bất chợt và hàng bằng lăng tím ngắt dọc theo con phố Tràng Thi. Minh Thư thấy mình sống chậm lại – không còn vội vã níu kéo quá khứ, cũng chẳng nôn nóng nắm chặt tương lai.
Cô vẫn bận rộn với công việc ở phòng dự án, những cuộc họp liên miên, những lần chạy deadline thâu đêm. Nhưng trong từng khoảng nghỉ ngắn, cô biết mình đã có một chỗ dựa thật sự – là Khánh Duy.
Duy không phải người đàn ông quá lãng mạn, càng không giỏi thốt ra những lời bay bướm. Nhưng anh luôn xuất hiện đúng lúc – một ly trà nóng đặt cạnh laptop khi cô thức khuya, một câu "đừng quên ăn sáng" vào sáng sớm, hay một cái ôm từ phía sau khi cô mệt mỏi gục đầu ở ghế làm việc.
Chính sự lặng lẽ đó khiến trái tim cô dần mở cửa. Không ồn ào, không dữ dội – nhưng đủ sâu.
Một buổi tối, sau khi tan làm, Minh Thư đến thăm mẹ. Gió đêm mát rượi, mùi hoa nhài thoảng nhẹ từ sân trước khiến cô nhớ đến những mùa hè tuổi thơ. Mẹ đang ngồi may lại chiếc áo dài cũ, đôi mắt đăm chiêu dưới ánh đèn vàng.
– Dạo này con có vẻ… tươi tỉnh hơn. – Mẹ nói không nhìn cô, nhưng giọng bà rất ấm.
– Con ổn mà mẹ.
– Ổn theo kiểu đã học cách giấu nỗi buồn kỹ hơn à?
Minh Thư im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp:
– Không… con ổn thật sự. Có thể là nhờ có người đi cùng con đoạn đường nhiều chông chênh nhất.
Mẹ ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt cô:
– Con nhớ lấy… người khiến con mỉm cười giữa những ngày đen tối, thường là người đáng giữ hơn cả.
Duy bắt đầu đưa cô đến những nơi mang tính "của riêng anh" – quán café sách ở góc phố nhỏ, thư viện quốc gia nơi anh từng ngồi hàng giờ đọc tài liệu, hay những buổi tình nguyện dạy học ở vùng ngoại ô.
Thư nhìn anh trong những khoảnh khắc ấy, lòng chợt dậy lên một điều gì đó lạ lẫm: ngưỡng mộ.
Không giống những người đàn ông từng đi qua đời cô – hào nhoáng, bận rộn, và thích phô bày. Duy lặng lẽ gieo những điều tử tế mỗi ngày – như người ta gieo hạt, không mong hái quả.
Có lần, anh đưa cô về qua con hẻm nhỏ gần nhà, bỗng nhiên dừng xe:
– Chỗ này… ngày xưa anh từng ngủ lại một đêm. – Duy cười – Hồi đó bị mẹ giận, bỏ nhà đi. Giận rồi đói quá, chui vào một gốc cây trong cái sân trống kia nằm tạm. Mưa ướt hết áo.
– Nghe buồn cười quá.
– Ừ, nhưng là thật. Những gì đã từng đau, lâu rồi cũng hóa thành chuyện cười được thôi.
Thư không nói gì. Nhưng cô đưa tay ra, nắm lấy tay anh – như một lời đồng cảm thầm lặng.
Một buổi sáng, Minh Thư nhận được lời mời tham dự sự kiện kỷ niệm thành lập công ty. Lần này, cô là người được chọn để đại diện thuyết trình dự án lớn nhất quý.
Cô có chút run. Dù đã dạn dày kinh nghiệm hơn trước, nhưng đây là một bước tiến mới – mà bất kỳ sai sót nào cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với ban lãnh đạo.
– Em sợ lỡ quên mất đoạn nào thì sao?
– Vậy anh sẽ nhắc em bằng mắt. – Duy chớp mắt cười – Cứ nhìn anh là được.
– Anh… cứ làm như là chiêu trò phim ngôn tình ấy!
– Nhưng đời thật cũng nên có vài phút ngôn tình chứ.
Sự kiện diễn ra trong không gian trang trọng. Khi tên cô được xướng lên, cả khán phòng vỗ tay nồng nhiệt. Minh Thư bước lên sân khấu, hít một hơi thật sâu.
Phía dưới, giữa hàng trăm gương mặt xa lạ, cô bắt gặp ánh mắt Khánh Duy – vững chãi và dịu dàng như mọi lần.
Và cô đã làm được. Bài thuyết trình suôn sẻ hơn mong đợi, không một lỗi nhỏ. Khi cô bước xuống, tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng.
Lần đầu tiên trong đời, Minh Thư cảm thấy mình không chỉ là người may mắn vì có ai đó yêu thương, mà còn là một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để được trân trọng.
Sau sự kiện, sếp gọi cô vào phòng riêng. Ông không nói nhiều, chỉ gật đầu:
– Tốt. Nếu cứ giữ phong độ thế này, quý sau tôi có thể giao cho cô phụ trách hẳn một nhóm riêng.
Thư ra khỏi phòng, lòng lâng lâng. Cô gọi ngay cho Duy:
– Em được đề cử lên team leader rồi!
– Anh biết em sẽ làm được mà.
– Cảm ơn anh… vì đã tin em khi ngay cả em còn chưa tin mình.
– Vậy thì… giờ tin anh thêm một điều nữa nhé?
– Điều gì?
Duy ngập ngừng một lát:
– Tin rằng... anh muốn nắm tay em đi thật lâu, lâu đến mức... quên mất rằng chúng ta từng cô đơn đến thế nào.
Đêm hôm đó, Minh Thư nằm trong chăn, ngắm chiếc vòng tay Duy tặng dưới ánh đèn ngủ mờ mờ. Mọi vết sẹo trong lòng cô, dường như đang dịu lại.
Một chương mới đang bắt đầu. Không có những lời hứa hẹn hoành tráng, cũng chẳng có những kịch tính đau thương.
Chỉ có sự bình yên, và một bàn tay sẵn sàng ở lại – không phải để vá lành vết thương, mà để đi cùng cô khi nó bắt đầu không còn đau nữa.