vì em là lỗi của anh

Chương 10: Nếu Anh Không Lùi, Em Cũng Không Trốn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin đồn lan nhanh như cháy rừng.

Chỉ sau một đêm, từ một CEO nổi tiếng lạnh lùng, Trần Như Yên trở thành tâm điểm của những lời gièm pha độc địa: "dùng thân thể để trả thù", "yêu lại tình cũ từng vứt bỏ mình", "điên cuồng vì tình yêu lệch chuẩn".

Cô im lặng.

Không phản hồi báo chí, không họp khẩn, không thanh minh.

Chỉ một thông báo nội bộ được gửi đi:
“Tập trung vào công việc. Mọi sự thật sẽ tự có lời giải.”

Nhưng bên trong, cô rõ ràng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Đây không chỉ là công kích cá nhân – mà là nhắm thẳng vào danh tiếng cô xây dựng suốt bao năm, cả máu, nước mắt, cả vết nhơ của quá khứ mà cô cố chôn dưới đáy tim. Và giờ, có kẻ đang lôi nó lên, phơi bày tất cả.

Buổi họp hội đồng cổ đông đặc biệt được mở.

Gần như tất cả đều có mặt. Những người từng tôn cô lên ngôi giờ nhìn cô bằng ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa chờ đợi cô sụp đổ.

Ngồi ở đầu bàn, Trần Như Yên bắt chéo chân, ánh mắt sắc như dao.

“Các vị muốn hỏi gì, hỏi.”

Một cổ đông lớn tuổi lên tiếng: “Cô Trần, chúng tôi không quan tâm chuyện riêng tư. Nhưng hình ảnh lãnh đạo là bộ mặt công ty. Nếu cô có hành vi thiếu chuẩn mực…”

“Thì sao?” – cô ngắt lời, giọng dứt khoát – “Tôi có làm sai luật không? Có để công ty thua lỗ? Hay các vị đang lo vì sợ tôi mềm lòng, không còn là con sói lạnh máu mà các vị từng dùng để tranh đấu?”

Không ai đáp. Không ai dám.

Đúng lúc đó, Khánh đứng dậy.

Toàn bộ căn phòng quay lại nhìn anh.

Anh không mặc vest. Chỉ là sơ mi trắng, tay xắn cao, ánh mắt thẳng thắn.

“Tôi là người trong bức ảnh.” – anh nói, giọng trầm – “Và nếu cần đổ lỗi, hãy đổ hết lên tôi. Tôi là người từng rời bỏ cô ấy, từng khiến cô ấy chịu tổn thương sâu sắc. Nhưng hiện tại, tôi là người làm việc ở đây như một nhân viên. Và tôi sẽ tiếp tục làm việc – trừ khi chính cô ấy đuổi tôi.”

Không khí chấn động.

Anh nhìn sang cô.

“Cô Trần, nếu cô muốn tôi rời khỏi công ty để dập tin đồn, tôi sẽ đi. Nhưng nếu tôi ở lại, tôi sẽ không né tránh nữa. Tôi sẽ bảo vệ cô – cả với tư cách người dưới quyền, và… người từng yêu.”

Cô nhìn anh. Không nói gì.

Chỉ là, trái tim – vốn bị bao lớp băng giá phong kín – chợt run lên một nhịp.

Tối đó, cô trở về nhà muộn.

Căn hộ cao tầng vẫn lạnh lẽo, nhưng lạ thay… không còn khiến cô thấy trống rỗng như trước.

Trên bàn, có một hộp quà nhỏ. Bên ngoài ghi: “Nếu hôm nay mệt quá, mở ra.”

Cô mở. Là một lọ nước hoa – đúng mùi hương cô từng dùng năm năm trước.

Một mảnh giấy nhỏ:
“Em không cần chiến đấu một mình. Không còn nữa.”

Cô khựng lại.

Lần đầu tiên sau bao năm, nước mắt cô rơi. Không phải vì yếu đuối.

Mà vì trái tim đã bắt đầu… tha thứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.