Tiếng vó ngựa lốc cốc vang lên đều đặn trên con đường đá lát, kéo Lyly khỏi cơn mê man. Cô mở mắt, ngỡ ngàng nhận ra mình đang ở trong một chiếc xe ngựa sang trọng, nội thất bọc nhung đỏ thẫm và gỗ mun quý giá. Một cô hầu gái tóc vàng hoe đang cẩn thận chỉnh lại bộ váy cưới trắng tinh khôi cho cô. Lyly cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức cuối cùng của cô chỉ là một vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng ở Sài Gòn. Cô đưa tay chạm vào chiếc gương đồng trên xe, hình ảnh phản chiếu là một khuôn mặt xa lạ nhưng lại vô cùng xinh đẹp, với đôi mắt màu hổ phách và mái tóc nâu hạt dẻ. Cô nhận ra mình đã xuyên không, nhập vào thân xác của một tiểu thư quý tộc tên Lyly, đang trên đường đến lâu đài của vị hôn phu – Công tước Lucian, một ma cà rồng quyền lực. Lyly cũ là một cô gái yếu đuối, chỉ biết vâng lời cha mẹ và chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị này một cách cam chịu. Lyly mới thì không. Cô không chấp nhận số phận bị sắp đặt, đặc biệt là khi biết vị hôn phu của mình lại là một con quỷ hút máu.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe ngựa dừng lại trước một lâu đài đồ sộ, được xây bằng đá xám, ẩn mình giữa màn sương mù dày đặc. Cổng lâu đài mở ra, để lộ một khu vườn hoa hồng đen héo úa và những bức tường thành cao ngất. Lyly bước xuống xe, run rẩy trong bộ váy cưới mỏng manh. Cô được dẫn vào đại sảnh. Mùi gỗ mục, ẩm ướt và hương máu tanh nhàn nhạt phảng phất trong không khí. Phía cuối đại sảnh, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bành bằng da, lưng quay về phía cô. Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, Lyly vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo và áp bức tỏa ra từ người anh ta. Hắn ta chính là Công tước Lucian.
Khi Lyly tiến lại gần, Lucian từ từ đứng dậy và quay mặt lại. Lyly nín thở. Khuôn mặt của anh ta đẹp một cách ma mị, đẹp đến mức làm người ta cảm thấy rợn người. Đôi mắt đỏ như máu, sắc lạnh và trống rỗng, không chứa bất kỳ cảm xúc nào. Mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, tôn lên làn da trắng như tuyết. Lyly chợt rùng mình, cô cảm thấy như mình đang đứng trước một con quái vật. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta. Lucian dường như ngạc nhiên trước thái độ của cô, anh ta đã quen với việc những cô gái khác phải cúi đầu run rẩy khi đối diện với anh.
"Ngươi là Lyly?" Lucian cất tiếng, giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, như một tảng băng trôi. "Ngươi có vẻ khác với những gì ta nghe về ngươi." "Ngài Công tước," Lyly đáp, giọng nói cô tuy run rẩy nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. "Mọi người đều thay đổi, kể cả khi họ không nhận ra điều đó." Lucian nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. "Một câu trả lời thú vị. Nhưng ta không có thời gian cho những câu đố. Cuộc hôn nhân này chỉ là một thỏa thuận chính trị, ngươi không cần phải đóng kịch." "Thỏa thuận?" Lyly lặp lại, lòng cô cảm thấy khó chịu. "Ngài có thể coi nó là như vậy, nhưng tôi thì không. Tôi không phải là một món hàng, và tôi sẽ không để bất cứ ai định đoạt số phận của mình."
Lucian tiến lại gần, bàn tay lạnh buốt của anh ta chạm vào cằm cô. Lyly giật mình, cố gắng lùi lại nhưng bị anh ta giữ chặt. "Ngươi nghĩ mình có thể làm gì? Nơi đây là lãnh thổ của ta, ngươi chỉ là một vị khách không mời mà đến." Lyly nhìn thẳng vào mắt anh ta, không hề sợ hãi. "Tôi là vị hôn thê của ngài, và tôi sẽ không để bất cứ ai xem thường tôi." Lucian buông cô ra, anh ta dường như bị bất ngờ bởi sự kiên quyết của Lyly. Anh ta chưa bao giờ gặp một con người nào dám đối đầu với anh. Anh ta cảm thấy hứng thú. "Được. Ta sẽ cho ngươi sống ở đây, nhưng chỉ với tư cách một món đồ chơi thú vị. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thay đổi bất cứ điều gì."
Sau đó, Lucian quay lưng bước đi, để lại Lyly một mình trong đại sảnh rộng lớn và lạnh lẽo. Lyly nhìn theo bóng anh ta, lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp. Cô biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng cô sẽ không lùi bước. Cô sẽ tìm cách sống sót và tìm ra lý do vì sao cô lại xuyên không đến đây. Lyly tin rằng có một bí mật nào đó ẩn giấu sau cuộc hôn nhân này, và cô sẽ tìm ra nó. Cô đã quyết tâm, cô sẽ không trở thành một con rối trong tay bất cứ ai.
Lyly được dẫn đến một căn phòng ngủ rộng rãi nhưng thiếu hơi ấm. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên những bức tranh đen trắng về ma cà rồng và người sói. Cô ngồi xuống giường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, nhưng một điều cô chắc chắn là cô sẽ không bao giờ để mình bị lấn lướt. Cô sẽ đối mặt với Lucian, đối mặt với thế giới này, và tìm ra con đường sống cho riêng mình. Cô tin rằng, trong thế giới kỳ lạ này, cô vẫn có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ.