Lyly thức dậy trong một căn phòng lạnh lẽo. Ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ rọi vào, làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Cô mặc một bộ váy đơn giản, được cô hầu gái tên Anna chuẩn bị từ trước. Anna là một cô gái ma cà rồng trẻ tuổi, có vẻ ngoài hiền lành và luôn sợ hãi Công tước Lucian. Lyly cố gắng làm quen với Anna, nhưng Anna chỉ cúi đầu, không dám nói nhiều.
Sau khi ăn sáng một mình trong phòng, Lyly quyết định đi dạo quanh lâu đài. Cô muốn tìm hiểu thêm về nơi mình đang sống. Lâu đài rộng lớn như một mê cung, với những hành lang dài hun hút và những cánh cửa bí mật. Lyly đi qua những căn phòng trống rỗng, những bức tường đá rêu phong, và những bức tượng ma cà rồng uy nghiêm. Cô cảm thấy không khí ở đây thật ngột ngạt và buồn bã. Lyly bỗng thấy một cánh cửa sắt mở hé, bên trong là một khu vườn nhỏ. Cô bước vào. Không giống như khu vườn hồng đen ở bên ngoài, nơi đây tràn ngập những loài cây kỳ lạ và thảo dược quý hiếm. Lyly nhìn thấy một loại hoa nhỏ màu tím, cô chưa từng thấy chúng ở thế giới hiện đại. Cô chạm vào một bông hoa, đột nhiên, một luồng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đầu ngón tay cô. Bông hoa héo úa bỗng chốc nở rộ, đầy sức sống. Lyly ngỡ ngàng, cô không thể tin vào mắt mình. Cô thử chạm vào một chiếc lá úa tàn, chiếc lá đó ngay lập tức xanh tươi trở lại. Lyly nhận ra mình có một năng lực đặc biệt. Năng lực này có thể hồi sinh cây cối, và cô cảm nhận được rằng nó còn mạnh hơn thế nữa. Cô đã nghe nói về những người có khả năng chữa lành vết thương bằng phép thuật, nhưng đây lại là một loại sức mạnh hoàn toàn khác.
Đang mải mê khám phá, Lyly chợt nghe thấy tiếng bước chân. Cô quay lại, thấy Lucian đang đứng ở cổng khu vườn, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô. Anh ta tiến lại gần, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác. "Ngươi đang làm gì ở đây?" anh ta hỏi. Lyly cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: "Tôi chỉ tò mò thôi. Nơi này đẹp hơn những gì tôi tưởng tượng." Lucian không trả lời, anh ta nhìn chằm chằm vào bông hoa mà Lyly vừa chạm vào, rồi nhìn lại đôi bàn tay cô. "Đừng bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì trong lâu đài này mà không có sự cho phép của ta," anh ta nói. "Đặc biệt là những loại cây này." "Tại sao?" Lyly hỏi. "Chúng rất đẹp mà." "Bởi vì chúng không dành cho người." Lucian trả lời, giọng nói lạnh lùng đến rợn người. "Có những thứ trong thế giới này không thể chạm vào."
Lyly cảm thấy lòng bất an. Cô không biết tại sao Lucian lại cấm cô chạm vào những loài cây đó, nhưng cô cảm nhận được một mối nguy hiểm tiềm tàng. Sau đó, Lucian gọi một tên cận vệ, yêu cầu hắn ta canh gác khu vườn và không cho phép bất kỳ ai, kể cả Lyly, bước vào. Lyly cảm thấy như mình bị giam lỏng. Cô trở về phòng, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về sức mạnh bí ẩn của mình và lời cảnh báo của Lucian.
Tối hôm đó, Lyly nghe thấy tiếng động lạ từ phía hành lang. Cô mở cửa phòng, thấy một tên cận vệ đang đi lảo đảo, trên người có nhiều vết thương do ma thuật gây ra. Cô không ngần ngại chạy lại giúp hắn. Lyly đưa tay chạm vào vết thương của hắn, một luồng ánh sáng ấm áp phát ra từ tay cô. Vết thương của tên cận vệ nhanh chóng lành lại, chỉ để lại một vết sẹo mờ. Tên cận vệ kinh ngạc nhìn Lyly, rồi nhìn lại vết thương đã biến mất của mình. Hắn ta cúi đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ đi.
Lyly nhận ra năng lực của mình không chỉ có tác dụng với thực vật. Nó còn có tác dụng với ma cà rồng. Cô chợt nhớ lại lời nói của Lucian: "Máu của cô có một sức mạnh đặc biệt, có thể chữa lành vết thương của ma cà rồng và tăng cường sức mạnh cho họ." Lyly hiểu ra, năng lực của cô đến từ dòng máu của cô. Đó là lý do cô được chọn làm hôn thê của Lucian. Anh ta không yêu cô, anh ta chỉ cần dòng máu của cô. Lyly cảm thấy tim mình đau nhói. Cô đã hy vọng rằng có thể giữa cô và Lucian có một chút gì đó gọi là tình cảm, nhưng hóa ra tất cả chỉ là một âm mưu. Cô đã trở thành một món hàng quý giá, một công cụ để Lucian sử dụng. Lyly cảm thấy mình cần phải tìm ra sự thật đằng sau những bí mật này. Cô sẽ không để mình bị lợi dụng.