Lyly tỉnh dậy, đầu óc cô còn quay cuồng. Cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng của Lucian. Mùi hương của anh ta thoang thoảng trong không khí, một mùi hương vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Lyly ngồi dậy, thấy Lucian đang ngồi trên chiếc ghế bành, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô. Anh ta tiến lại gần, đưa tay chạm vào trán cô. "Ngươi cảm thấy thế nào?" anh ta hỏi, giọng nói anh ta không còn lạnh lùng như trước. "Tôi... tôi ổn," Lyly nói, vẫn còn bàng hoàng. "Nhưng... sao tôi lại ở đây?" "Nàng bị bỏ độc," Lucian nói, giọng nói anh ta trầm thấp. "Ta đã đưa nàng về đây. Thuốc giải độc của con người không có tác dụng với độc dược của ma cà rồng." "Vậy thì..." Lyly hỏi, "Làm sao tôi có thể khỏe lại?"
Lucian không trả lời. Anh ta lấy một chiếc ly từ trên bàn, trong đó có một chất lỏng màu đỏ. Lyly nhận ra đó là máu. "Nàng phải uống cái này," anh ta nói. "Nó sẽ giúp nàng khỏe lại." Lyly do dự. Cô chưa bao giờ uống máu. Nhưng cô biết, đây là cách duy nhất để cô sống sót. Cô cầm ly máu, hít một hơi thật sâu rồi uống cạn. Máu có vị ngọt và tanh, nhưng sau khi uống, cô cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ lan truyền khắp cơ thể. Cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. "Cảm ơn ngài," Lyly nói. Lucian ngồi xuống cạnh cô, anh ta không nói gì. Lyly cảm nhận được sự lo lắng của anh ta. Cô đưa tay chạm vào má anh ta, cảm nhận được làn da lạnh buốt. "Ngài... ngài thực sự quan tâm đến tôi sao?" cô hỏi. Lucian nắm lấy tay cô, anh ta không trả lời. Anh ta cúi xuống, hôn lên môi cô. Lyly bất ngờ, cô không ngờ Lucian lại làm như vậy. Nụ hôn của anh ta vừa lạnh lùng vừa nồng cháy, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt. Anh ta hôn cô say đắm, như thể muốn bù đắp cho tất cả những gì anh ta đã bỏ lỡ.
Đêm đó, họ đã có một đêm đầu tiên của riêng mình. Lucian không còn là một con quái vật lạnh lùng. Anh ta trở thành một người đàn ông yêu thương và cuồng nhiệt. Anh ta hôn khắp cơ thể cô, để lại những dấu hôn đỏ thẫm. Anh ta vuốt ve cô, khám phá cơ thể cô, như thể cô là một kho báu quý giá. Lyly đáp lại, cô cảm nhận được tình yêu của anh ta. Cô cảm thấy hạnh phúc, cô cảm thấy được yêu thương và được bảo vệ. Lyly biết rằng cô đã yêu Lucian. Cô không còn sợ anh ta nữa. Cô chỉ muốn ở bên anh ta, mãi mãi.
Lyly thức dậy vào sáng hôm sau, cô thấy Lucian đang ngủ say bên cạnh. Anh ta trông thật đẹp trai và bình yên khi ngủ. Lyly đưa tay chạm vào mái tóc đen nhánh của anh ta. Cô cảm thấy hạnh phúc. Cô biết rằng cô đã tìm thấy tình yêu của đời mình. Dù anh ta là ma cà rồng, nhưng cô vẫn yêu anh ta. Cô sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương anh ta. Cô sẽ bảo vệ anh ta.
Sau khi Lucian tỉnh dậy, anh ta ôm Lyly vào lòng, hôn lên trán cô. "Nàng là của ta," anh ta nói. "Không ai có thể lấy nàng đi khỏi ta." Lyly mỉm cười, cô hôn lại anh ta. "Vâng, em là của anh," cô nói. "Và anh là của em." Lucian mỉm cười, nụ cười của anh ta thật đẹp. Lyly cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp mà cô không muốn tỉnh dậy.