Một tuần sau, Lyly nhận được một tấm thiệp mời đến dự một bữa tiệc lớn trong lâu đài. Đây là một bữa tiệc được tổ chức để giới thiệu Lyly, vị hôn thê của Công tước Lucian, với các gia tộc ma cà rồng quyền lực khác. Cô được Anna giúp chuẩn bị. Cô mặc một bộ váy dạ hội màu đen, được làm từ lụa và ren tinh xảo, tôn lên làn da trắng nõn và vóc dáng mảnh mai của cô. Lyly nhìn mình trong gương, cô thấy một cô gái khác, một cô gái kiêu sa và lộng lẫy, nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa sự kiên định và một chút nổi loạn.
Khi cô bước xuống đại sảnh, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô. Họ xì xào, bàn tán, đánh giá Lyly. Lyly cảm thấy áp lực, nhưng cô cố gắng giữ vẻ tự tin, ngẩng cao đầu bước đi. Cô thấy Lucian đang đứng ở giữa đại sảnh, nói chuyện với một người phụ nữ ma cà rồng xinh đẹp và quyến rũ, người có mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam. Cô ta trông có vẻ rất thân thiết với Lucian. Nụ cười trên môi cô ta tắt lịm khi thấy Lyly, cô ta nhìn Lyly với ánh mắt đầy ghen ghét và khinh bỉ.
Lucian nhìn thấy Lyly, anh ta tiến lại gần, đưa tay ra cho cô. "Nàng thật lộng lẫy," anh ta nói. Giọng nói của anh ta lạnh lùng, nhưng Lyly cảm thấy một chút gì đó khác lạ trong đó. Cô đặt tay lên tay anh ta, cảm thấy hơi lạnh buốt. Lyly và Lucian cùng nhau khiêu vũ. Mặc dù anh ta là ma cà rồng, nhưng Lucian nhảy rất điêu luyện. Cô cảm nhận được cơ thể săn chắc và mạnh mẽ của anh ta qua lớp vải mỏng. Lyly cảm thấy một chút bối rối. Cô không biết phải đối mặt với Lucian như thế nào, sau khi biết anh ta chỉ muốn lợi dụng cô.
Trong lúc khiêu vũ, Lyly nhận thấy ánh mắt của người phụ nữ tóc bạch kim kia vẫn dõi theo cô. Cô ta tiến lại gần, cắt ngang điệu nhảy của họ. "Xin lỗi, Công tước," cô ta nói, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy vẻ chế giễu. "Không ngờ ngài lại có hứng thú với một con người yếu đuối như thế." Lucian nhíu mày, anh ta không thích ai làm gián đoạn cuộc nói chuyện của anh. "Nàng ấy là vị hôn thê của ta, Nữ bá tước Amelia. Nàng nên tôn trọng nàng ấy." Amelia cười khẩy. "Tôn trọng? Một con người hèn hạ? Ngài biết mà, Lucian, chúng ta không thể tin tưởng được con người. Họ rất dễ bị mua chuộc và phản bội." Lyly cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. Cô không thể nhịn được nữa. "Tôi là con người, và tôi không hề yếu đuối," cô nói, nhìn thẳng vào mắt Amelia. "Tôi không biết bà có ý định gì, nhưng tôi sẽ không để bà xem thường tôi."
Amelia tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự phản kháng của Lyly. Cô ta cười lớn, giọng nói đầy chế giễu. "Ngươi nghĩ mình có thể làm gì? Ngươi chỉ là một con rối trong tay Lucian mà thôi. Ngươi có thể có được cơ thể của anh ấy, nhưng trái tim anh ấy vẫn thuộc về ta." Lyly giật mình, cô nhìn Lucian. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc nào. Lyly cảm thấy tim mình nhói đau. Cô đã hy vọng rằng có thể cô và Lucian có một chút gì đó đặc biệt, nhưng có vẻ như cô đã nhầm. Cô đã bị lợi dụng.
Khiêu vũ kết thúc, Lyly cảm thấy mệt mỏi và muốn rời đi. Cô tiến lại bàn ăn, lấy một ly rượu vang. Nhưng khi cô đang uống, cô chợt cảm thấy chóng mặt và mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Cô nhìn thấy Amelia cười đắc thắng từ phía xa. Lyly nhận ra mình đã bị bỏ độc. Cô cố gắng giữ thăng bằng, nhưng cơ thể cô yếu dần. Cô nhìn thấy Lucian đang tiến lại gần, vẻ mặt anh ta căng thẳng và lo lắng. Lyly ngất đi.
Khi cô tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Lucian đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt anh ta đầy lo lắng và tức giận. "Ngươi đã làm gì?" anh ta hỏi, giọng nói anh ta đầy giận dữ. "Ngươi đã uống cái gì?" Lyly cố gắng nói, nhưng giọng nói cô yếu ớt. "Tôi... tôi bị bỏ độc... Amelia..." Lucian nắm chặt tay cô. Anh ta không nói gì, nhưng Lyly có thể cảm nhận được sự giận dữ của anh ta. Cô cảm thấy một chút ấm áp, một chút hy vọng. Có lẽ Lucian không phải là một con quái vật hoàn toàn. Có lẽ anh ta thực sự quan tâm đến cô. Lyly nhìn vào đôi mắt đỏ của anh ta, và cô thấy một tia sáng lấp lánh trong đó. Tình yêu.