vị ngọt kẻ phản diện

Chương 3: Quy Tắc Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

The Summit là một rooftop bar sang trọng bậc nhất thành phố, tọa lạc trên đỉnh một tòa nhà chọc trời. Từ đây có thể thu trọn vào tầm mắt một Sài Gòn hoa lệ về đêm, với những dòng xe như những dải ngân hà lấp lánh chảy trôi bất tận. Tiếng nhạc jazz du dương hòa cùng tiếng ly thủy tinh va vào nhau và những cuộc trò chuyện rôm rả, tạo nên một không gian vừa xa hoa vừa có chút gì đó tách biệt khỏi thế giới trần tục bên dưới.

Tuệ Mẫn bước ra từ thang máy, ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn. Cô không chọn những chiếc đầm dạ hội lộng lẫy. Thay vào đó, cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh cổ vịt, thiết kế đơn giản nhưng cắt xẻ táo bạo ở phần lưng, khoe trọn tấm lưng ong trắng ngần và đường cong cơ thể hoàn hảo. Mái tóc búi cao thường ngày đã được xõa ra, uốn lượn sóng nhẹ nhàng. Lớp trang điểm được đầu tư kỹ lưỡng, nhấn vào đôi mắt sâu và màu son đỏ rượu quen thuộc. Trông cô không giống một nữ trưởng phòng mẫn cán, mà giống một nữ hoàng băng giá, xinh đẹp, kiêu hãnh và đầy bí ẩn.

Cô lướt mắt một vòng. Bữa tiệc rất đông, chủ yếu là nhân sự cấp cao của TK và HL. Ở một góc gần lan can, cô thấy Trịnh Phong đang ân cần chỉnh lại lọn tóc mai cho Ái My. Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông có phần lạc lõng và rụt rè giữa không gian tiệc tùng xa xỉ. Trông họ vẫn là một cặp đôi kim đồng ngọc nữ, vẫn là câu chuyện tình yêu trong sáng mà cả thế giới phải ngưỡng mộ. Nhưng lạ thay, hình ảnh ấy không còn làm Tuệ Mẫn nhói đau nữa. Nó chỉ như một thước phim cũ, mờ nhạt và không còn liên quan. Cô chỉ khẽ nhếch môi cười một cách mỉa mai rồi quay đi, cầm một ly champagne từ người phục vụ và bắt đầu cuộc xã giao của riêng mình.

Với sự thông minh và khả năng giao tiếp khéo léo, Tuệ Mẫn nhanh chóng trở thành tâm điểm của vài nhóm nhỏ. Cô nói về thị trường, về chứng khoán, về nghệ thuật đương đại, chủ đề nào cô cũng có thể tiếp nối một cách duyên dáng. Cô đang chứng tỏ rằng, giá trị của cô không chỉ nằm trong bốn bức tường của phòng dự án.

"Xem ra tôi đã lo lắng thừa rồi. 'Kẻ phản diện' cũng có thể trở thành nữ hoàng của vũ hội."

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai cô. Tuệ Mẫn không cần quay lại cũng biết là ai. Hoàng Long đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, tay cầm một ly whisky màu hổ phách. Anh ta cũng đã thay bộ vest công sở bằng một chiếc áo sơ mi đen được may đo tỉ mỉ và quần tây sẫm màu. Vẻ ngoài lãng tử hơn, nhưng khí chất chiếm hữu thì không hề giảm đi.

"Hoàng tổng đang nói tôi sao?" Tuệ Mẫn nhấp một ngụm champagne, đôi mắt ánh lên tia thách thức. "Tôi không biết mình có vai diễn đó đấy."

"Ồ, cô có chứ," Hoàng Long cười khẽ, ánh mắt anh ta quét một lượt từ đầu đến chân cô, một cái nhìn trần trụi và đầy tán thưởng. "Trong mọi câu chuyện tình yêu cổ tích đều cần một nhân vật phản diện thông minh, xinh đẹp nhưng không có được trái tim hoàng tử. Nhưng họ quên mất rằng, có khi nhân vật phản diện không cần hoàng tử. Cô ta cần một vương quốc của riêng mình." Anh ta khẽ cụng ly với cô. "Và một vị vua xứng tầm."

Cuộc đối thoại của họ luôn như vậy, đầy những ẩn ý và sự khiêu khích. Anh ta không che giấu sự hứng thú của mình, cũng không hề che giấu sự coi thường dành cho Trịnh Phong. "Kẻ có mắt không tròng," Hoàng Long khẽ nói, ánh mắt liếc về phía cặp đôi ở xa xa, "Dùng một thanh bảo kiếm sắc bén như cô chỉ để làm dao gọt hoa quả. Thật là một sự phỉ báng đối với nghệ thuật rèn kiếm."

Tuệ Mẫn không đáp, nhưng ly rượu trên tay cô khẽ sóng sánh. Lời nói của anh ta như gãi đúng chỗ ngứa của cô, nói ra hết những bất công mà cô đã phải chịu đựng. Hoàng Long rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác. Anh ta liên tục rót đầy ly cho cô, dẫn dắt câu chuyện từ công việc sang những chủ đề cá nhân hơn, về sở thích, về quan điểm sống. Dưới ánh đèn vàng vọt và men rượu nồng nàn, Tuệ Mẫn cảm thấy lớp vỏ băng của mình đang từ từ tan chảy.

Sau vài ly rượu mạnh, đầu óc cô bắt đầu hơi choáng váng. Tuệ Mẫn khẽ nói lời xin lỗi rồi tìm đường đến khu vực nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh. Cô vốc nước lạnh tát lên mặt, cố gắng xua đi hơi men đang bốc lên. Nhìn mình trong gương, gò má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, trông vừa quyến rũ vừa có chút mong manh.

Ngay khi cô định xoay người ra ngoài, cánh cửa phòng vệ sinh nữ bỗng bị đẩy vào, rồi đóng sầm lại. Tiếng khóa cửa vang lên một tiếng cạch khô khốc và lạnh lẽo.

Tuệ Mẫn giật mình quay lại. Hoàng Long đang đứng dựa lưng vào cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt tối sầm lại, không còn vẻ cợt nhả như ngoài kia. Không gian nhỏ hẹp lập tức bị lấp đầy bởi sự hiện diện của anh ta, trở nên ngột ngạt và đầy nguy hiểm.

"Hoàng tổng! Anh làm cái gì vậy? Đây là nhà vệ sinh nữ!" Tuệ Mẫn hoảng hốt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không thành công.

"Tôi biết." Anh ta đáp cộc lốc, rồi chậm rãi tiến về phía cô. Mỗi bước chân của anh ta đều nặng trịch, như đang dẫm lên dây thần kinh đang căng như chão của Tuệ Mẫn. Cô vô thức lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào bức tường cẩm thạch lạnh buốt, không còn đường lui.

Anh ta chống một tay lên tường, ngay cạnh đầu cô, nhốt cô hoàn toàn trong vòng vây của mình. "Tôi không thích để những thứ mình muốn vuột mất, Tuệ Mẫn. Và tối nay, cô khiến tôi rất muốn có được."

"Anh điên rồi!"

"Phải, tôi điên rồi." Hơi thở của anh ta phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu whisky đậm đặc. "Tôi phát điên lên được khi thấy cô lãng phí bản thân vì một thằng ngốc không biết nhìn người. Tôi phát điên khi thấy người phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng gặp lại phải đóng vai một kẻ thất bại trong tình yêu."

Không cho cô kịp phản ứng, anh ta cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Đó không phải là một nụ hôn dịu dàng. Nó mãnh liệt, thô bạo và đầy tính chiếm hữu. Môi lưỡi anh ta càn quét, nếm trải, như một vị vua đang đi tuần tra lãnh địa mới của mình. Tuệ Mẫn cố gắng đẩy ra, nhưng sức lực của cô so với anh ta chỉ như châu chấu đá xe. Bàn tay còn lại của anh ta luồn ra sau lưng cô, siết chặt lấy vòng eo thon, ép sát cơ thể mềm mại của cô vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Một sự chống cự tuyệt vọng dâng lên, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi một cảm giác khác, một sự bùng nổ của những khao khát đã bị dồn nén quá lâu. Hơi ấm từ cơ thể anh ta, nụ hôn điêu luyện của anh ta, tất cả như một liều thuốc độc ngọt ngào, đánh thức con thú hoang đã ngủ say trong cô. Sự phẫn uất ban đầu dần biến thành một sự đầu hàng đầy tội lỗi. Cô hé môi, đáp lại nụ hôn của anh ta một cách vụng về nhưng đầy bản năng.

Bàn tay hư hỏng của anh ta bắt đầu không yên phận, trượt dài trên tấm lưng trần của cô, lướt qua lớp vải lụa mát lạnh, mang lại một cảm giác râm ran đầy kích thích. Anh ta là một kẻ săn mồi lão luyện, biết chính xác phải làm gì để con mồi của mình phải khuất phục.

Khi buồng phổi đã cạn kiệt không khí, Hoàng Long mới luyến tiếc rời khỏi môi cô. Cả hai cùng thở dốc, trán tựa vào nhau. Tuệ Mẫn cảm thấy cả người mềm nhũn, hai chân như không còn sức lực.

Anh ta nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi mắt giờ đây đã phủ một lớp sương mờ của dục vọng. Giọng anh ta khàn đi. "Đây là quy tắc ngầm đầu tiên, Tuệ Mẫn." Anh ta thì thầm, từng chữ một như khắc vào tâm trí cô. "Khi ở bên cạnh tôi, đừng bao giờ nghĩ đến một thằng đàn ông nào khác."

Nói rồi, anh ta lùi lại một bước, chỉnh lại cổ áo sơ mi có phần xộc xệch của mình, nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài điềm tĩnh. Anh ta mở khóa cửa, liếc nhìn cô một lần cuối rồi thản nhiên bước ra ngoài, như thể chỉ vừa mới vào để rửa tay.

Tuệ Mẫn bị bỏ lại một mình, cơ thể vẫn còn run rẩy, dựa vào bức tường lạnh lẽo để không ngã quỵ. Cô đưa tay lên chạm vào đôi môi đang sưng lên và nóng rát của mình. Vị ngọt của rượu champagne, vị đắng của whisky, và vị nồng nàn của nụ hôn vừa rồi hòa quyện thành một hương vị không thể gọi tên. Đó là vị của sự nổi loạn, vị của sự nguy hiểm, và là vị ngọt đầu tiên của một trò chơi mới, một trò chơi mà cô không biết mình sẽ là người thắng hay kẻ bại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×