vị ngọt kẻ phản diện

Chương 4: Dư Vị Của Trò Chơi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mất gần năm phút, Tuệ Mẫn mới có thể ép buộc cơ thể đang phản chủ của mình di chuyển. Cô chỉnh lại chiếc váy lụa đã có phần xộc xệch, kiểm tra lại lớp trang điểm trong gương. Gò má ửng hồng có thể đổ lỗi cho rượu, nhưng đôi môi sưng mọng và ánh mắt vẫn còn vương nét hoảng hốt xen lẫn một thứ cảm xúc tội lỗi khó tả thì không thể che giấu dễ dàng. Cô cắn nhẹ lên môi, cố gắng dùng chút đau đớn vật lý để kéo lý trí về lại. Vị ngọt của rượu, vị đăng đắng của whisky, và cả dư vị của anh ta vẫn còn phảng phất đâu đó.

Khi cô quay trở lại không gian chính của bữa tiệc, mọi thứ vẫn náo nhiệt như cũ, dường như không ai nhận ra sự biến mất bất thường của cô và Hoàng Long. Cô liếc mắt tìm kiếm. Anh ta đang đứng ở một góc khác, tay đút túi quần, thản nhiên trò chuyện cùng một vị đối tác lớn tuổi, gương mặt điềm tĩnh như thể anh ta chỉ vừa đi rửa tay thật. Nhưng khi cô vừa nhìn về phía đó, ánh mắt anh ta lập tức rời khỏi người đối diện, xuyên qua đám đông, khóa chặt lấy cô. Một cái nhìn im lặng, mang tính sở hữu và cảnh cáo. Anh ta khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không thể nhận ra, nhưng Tuệ Mẫn hiểu. Đó là lời nhắc nhở về "quy tắc ngầm" vừa được thiết lập.

Cô vội quay đi, tim đập loạn xạ. Cảm giác như mình vừa làm một việc xấu xa và bị bắt quả tang. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, tiến đến quầy bar và gọi một ly nước lọc.

"Em đã đi đâu vậy?"

Giọng nói của Trịnh Phong vang lên ngay sau lưng, mang theo sự khó chịu rõ rệt. Tuệ Mẫn quay lại, đối diện với anh ta.

"Tôi đi vệ sinh." Cô đáp gọn lỏn.

"Đi vệ sinh mà lâu như vậy sao?" Anh ta cau mày, ánh mắt săm soi nhìn cô từ đầu đến chân. "Mặt em đỏ quá, lại uống nhiều rồi phải không? Anh đã nói tửu lượng em không tốt mà."

Giọng điệu của anh ta vừa như quan tâm, vừa như trách móc, cái kiểu quan tâm bề trên của một người đã quen xem cô là vật sở hữu của mình. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cảm thấy được an ủi. Nhưng bây giờ, sự "quan tâm" này của anh ta, khi đặt cạnh cái nhìn chiếm hữu đầy uy lực của Hoàng Long từ xa, bỗng trở nên thật nực cười và giả tạo. Một người thì áp đặt quy tắc của anh ta lên cô một cách thô bạo nhưng thẳng thắn, còn người kia thì dùng sự quan tâm để kiểm soát cô một cách mềm mỏng. Bản chất đều là ích kỷ.

"Tôi tự biết chừng mực. Cảm ơn Trịnh tổng đã quan tâm," Tuệ Mẫn lạnh nhạt đáp, rồi lách người qua anh ta, tìm một góc khuất để ngồi xuống. Cô cần không gian để hít thở, để sắp xếp lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Trò chơi này, rõ ràng là còn phức tạp hơn cô tưởng.

Bữa tiệc kết thúc trong sự mệt mỏi của Tuệ Mẫn. Cô từ chối lời đề nghị đưa về của Trịnh Phong với lý do đã gọi taxi, một lời nói dối trắng trợn. Cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa trong không gian có cả hai người đàn ông đó.

Đứng một mình dưới sảnh chờ của tòa nhà, làn gió đêm mát lạnh cũng không làm dịu đi được sự nóng rực trên gương mặt cô. Một chiếc sedan màu đen bóng loáng, dòng xe cao cấp mà cô biết giá của nó bằng cả mấy năm lương của mình, từ từ trờ tới và dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa kính phía sau từ từ hạ xuống. Là Hoàng Long.

Anh ta ngồi trong xe, ánh đèn đường hắt vào làm một nửa khuôn mặt anh ta sáng lên, nửa còn lại chìm trong bóng tối, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

"Hoàng tổng có chuyện gì sao?" Tuệ Mẫn hỏi, tay vô thức siết chặt quai túi.

"Lên xe, tôi đưa cô về." Giọng anh ta vẫn là mệnh lệnh.

"Không cần, tôi tự về được."

Hoàng Long nhìn cô một lúc, rồi bật cười khẽ. "Sợ tôi ăn thịt cô à? Yên tâm, tôi không ăn thịt con mồi ngay sau khi nó vừa nếm thử miếng mồi đầu tiên." Anh ta nói, đầy ẩn ý. Thấy cô vẫn cương quyết, anh ta cũng không ép. "Được thôi."

Anh ta ra hiệu cho tài xế. Người tài xế mặc đồng phục chỉnh tề bước xuống xe, hai tay cung kính đưa cho cô một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen.

"Đây là gì?" Tuệ Mẫn ngạc nhiên.

"Coi như quà ra mắt," Hoàng Long nói qua cửa xe. "Để cô làm quen với quy tắc của trò chơi. Về nhà an toàn."

Dứt lời, anh ta ra hiệu cho tài xế. Cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe sang trọng lặng lẽ lướt đi trong màn đêm, để lại Tuệ Mẫn đứng sững sờ cùng với chiếc hộp nhỏ trên tay. Tim cô đập thình thịch. Quà ra mắt? Trò chơi? Anh ta rốt cuộc có ý gì?

Cô vội vã bắt một chiếc taxi về nhà. Căn hộ của cô nằm ở tầng 25 của một chung cư cao cấp, được thiết kế theo phong cách tối giản, hiện đại, nhưng cũng lạnh lẽo và cô đơn, giống hệt chủ nhân của nó. Vứt chiếc túi xách lên sofa, việc đầu tiên Tuệ Mẫn làm là bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm xối lên cơ thể. Cô muốn gột rửa đi mùi rượu, mùi nước hoa đắt tiền của bữa tiệc, và trên hết là cảm giác về nụ hôn và những cái chạm của Hoàng Long. Nhưng vô ích. Cảm giác ấy như đã ăn sâu vào da thịt, sự mãnh liệt, sự chiếm hữu ấy ám ảnh tâm trí cô.

Quấn một chiếc khăn tắm, cô ngồi xuống giường, mở chiếc hộp nhung ra. Bên trong không phải là một chiếc vòng tay hay một đôi bông tai đắt tiền như cô đã tưởng. Nó hoàn toàn khác. Bên trong là một chiếc USB bằng kim loại, thiết kế tinh xảo, và một tấm danh thiếp màu đen tuyền. Trên tấm danh thiếp chỉ có một dãy số điện thoại, không tên, không chức vụ.

Đây là quà của anh ta. Không phải trang sức để chiều lòng phụ nữ, mà là công cụ. Một công cụ cho cái "trò chơi" mà anh ta đã nói. Sự tò mò lấn át cả nỗi sợ hãi và sự bối rối. Người đàn ông này quá khác biệt. Anh ta không chinh phục cô bằng những thứ phù phiếm, anh ta chinh phục cô bằng trí tuệ, bằng quyền lực, và bằng sự thấu hiểu những tham vọng sâu kín nhất của cô.

Sau một hồi đắn đo, Tuệ Mẫn lấy chiếc laptop ra. Bàn tay cô hơi run khi cắm chiếc USB vào máy. Màn hình hiện lên yêu cầu mật khẩu. Cô vô thức gõ ngày diễn ra cuộc họp định mệnh hôm trước, ngày mà cô thực sự quyết định từ bỏ Trịnh Phong. Sai. Cô gõ ngày ký kết dự án. Vẫn sai. Cô nhíu mày, nghĩ về "quy tắc ngầm" mà anh ta đã nói. Cô thử gõ: "QUYTACNGAM".

Ting.

Thư mục được mở khóa. Tuệ Mẫn hít một hơi thật sâu. Gương mặt cô được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh mờ ảo từ màn hình. Trò chơi đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×