Thứ hiện ra trên màn hình không phải là những bí mật kinh doanh động trời hay những thông tin có thể dùng để hạ bệ đối thủ một cách trực tiếp. Hoàng Long rõ ràng không phải là một kẻ tầm thường dùng những thủ đoạn hạ cấp như vậy. Nội dung bên trong chiếc USB tinh xảo hơn và đáng giá hơn gấp nhiều lần.
Đó là một hệ thống file được sắp xếp cực kỳ khoa học. File đầu tiên là một bản phân tích chi tiết về cơ cấu tổ chức nội bộ của chính tập đoàn HL. Nó không chỉ có sơ đồ chính thức, mà còn vẽ ra cả những mối quan hệ ngầm, những phe phái, và quan trọng nhất là "khẩu vị" của từng thành viên chủ chốt trong ban quản trị dự án. Ai là người thực dụng chỉ quan tâm đến lợi nhuận, ai là người duy mỹ coi trọng hình thức, ai là người bảo thủ luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu.
File thứ hai là một bản báo cáo chuyên sâu về những kỳ vọng "không chính thức" của HL đối với dự án "Bình Minh Xanh". Những mục tiêu này không hề được ghi trong hợp đồng. Chúng là những tham vọng lớn hơn về việc thâm nhập thị trường, xây dựng thương hiệu, và cả việc đánh giá năng lực của TK để cho những hợp tác trong tương lai.
Đây là một cuốn cẩm nang nội bộ, một chiếc chìa khóa vạn năng có thể mở mọi cánh cửa trong mê cung mang tên HL. Hoàng Long đã không cho cô một con cá, anh ta đưa cho cô cả một cái cần câu công nghệ cao và tấm bản đồ chi tiết của ngư trường. Đây không chỉ là một món quà, đây là một lời tuyên bố. Anh ta xem cô là một đồng minh, một đối tác xứng tầm để cùng chơi một ván cờ lớn, chứ không phải một người tình để mua vui.
Sự tôn trọng đó, một sự tôn trọng dựa trên năng lực trí tuệ, là thứ mà Tuệ Mẫn chưa bao giờ nhận được từ Trịnh Phong. Mười năm qua, cô chỉ được xem là một cấp dưới mẫn cán, một người phụ nữ si tình đáng thương. Lần đầu tiên, có người nhìn vào cô và thấy một đối thủ, một chiến hữu. Một cảm giác phấn khích đến run rẩy lan tỏa khắp cơ thể cô.
Cô thức gần như cả đêm để nghiền ngẫm toàn bộ thông tin. Sáng hôm sau, Tuệ Mẫn đến công ty, vẻ mệt mỏi được che giấu kỹ càng sau lớp trang điểm hoàn hảo. Sự tự tin trong cô đã được nâng lên một tầm cao mới.
Trong cuộc họp giao ban của đội dự án vào buổi chiều, cơ hội đã đến. Cả đội đang tranh cãi về việc nên ưu tiên giải ngân cho hạng mục A (xây dựng cơ sở hạ tầng nền) hay hạng mục B (truyền thông và xây dựng thương hiệu giai đoạn đầu). Theo kế hoạch ban đầu và tư duy thông thường, hạng mục A phải được đặt lên hàng đầu.
"Nền móng không vững thì không thể xây nhà cao được," một trưởng nhóm lên tiếng, nhận được sự đồng tình của đa số.
Trịnh Phong, người cũng tham dự cuộc họp, gật đầu. "Ý kiến rất hợp lý. Chúng ta phải đi theo đúng lộ trình."
Tuệ Mẫn im lặng lắng nghe, rồi cô mới cất lời, giọng bình thản nhưng đầy sức nặng. "Tôi không đồng ý. Tôi đề nghị chúng ta điều chỉnh kế hoạch, tạm thời giải ngân 30% cho hạng mục A và đẩy mạnh 70% ngân sách kỳ này cho hạng mục B."
Cả phòng họp xôn xao. Đề xuất này đi ngược lại mọi quy tắc cơ bản. Trịnh Phong nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng. "Tuệ Mẫn, em đang nói gì vậy? Đó là một quyết định mạo hiểm và phi logic."
"Nó chỉ phi logic khi chúng ta nhìn dự án này đơn thuần là một công trình xây dựng," Tuệ Mẫn đứng dậy, bước lên phía trước, ánh mắt cô sắc bén và đầy thuyết phục. "Nhưng theo những gì tôi phân tích, đối tác HL không chỉ muốn một 'công trình'. Họ muốn một 'biểu tượng'. Họ cần thấy sức ảnh hưởng của dự án ngay từ đầu để báo cáo với cổ đông của họ. Việc truyền thông mạnh mẽ, tạo ra tiếng vang trên thị trường ngay từ bây giờ sẽ mang lại cho họ thứ họ cần: niềm tin. Niềm tin này sẽ chuyển hóa thành sự ủng hộ và hợp tác thuận lợi hơn trong các giai đoạn sau. Nền móng của chúng ta không chỉ có bê tông cốt thép, mà còn phải có cả niềm tin của đối tác."
Cô tiếp tục đưa ra những luận điểm sắc bén, những con số về hiệu quả truyền thông, những phân tích về tâm lý ban lãnh đạo HL. Tất cả đều là những thông tin cô có được từ chiếc USB đêm qua, nhưng được cô diễn giải lại một cách khéo léo như thể đó là kết quả từ sự phân tích của chính mình.
Đội ngũ của cô dần bị thuyết phục. Logic của cô quá chặt chẽ. Họ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Trịnh Phong thì cứng họng. Anh ta không thể phản bác, vì những gì cô nói quá hợp lý, dù nó đi ngược lại với lối suy nghĩ an toàn của anh ta. Cuối cùng, anh ta đành phải miễn cưỡng gật đầu. "Được rồi... Cứ làm theo phương án của cô. Nhưng cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Trong khoảnh khắc đó, Tuệ Mẫn biết quyền lực trong dự án này đã thực sự chuyển sang tay cô. Cô không còn phải nhìn sắc mặt của Trịnh Phong để làm việc nữa.
Tối hôm đó, khi đang xem lại báo cáo, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ dãy số lạ trên tấm danh thiếp màu đen.
"Nước cờ đầu tiên. Khá lắm."
Không lời chào, không tên người gửi, không có bất kỳ ký tự dư thừa nào. Ngắn gọn, trực diện và đầy kiêu ngạo. Đúng là phong cách của Hoàng Long.
Một nụ cười khẽ nở trên môi Tuệ Mẫn. Cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với người đàn ông này. Họ như hai kỳ thủ đang ngồi ở hai đầu bàn cờ, giao tiếp với nhau bằng những nước đi chiến lược. Cô suy nghĩ một lúc, rồi gõ một dòng trả lời.
"Cảm ơn vì đã cho mượn 'bàn cờ'."
Cô nhấn nút gửi. Từ một quân cờ trong câu chuyện tình yêu của người khác, giờ đây cô đã trở thành một người chơi chính trong một ván cờ lớn hơn, nguy hiểm hơn, nhưng cũng thú vị hơn rất nhiều. Ván cờ này, cô nhất định phải thắng.