vị ngọt kẻ phản diện

Chương 6: Sóng Ngầm Trong Công Ty


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nước cờ đầu tiên của Tuệ Mẫn đã tạo ra một hiệu ứng gợn sóng lan tỏa khắp tập đoàn TK. Quyết định táo bạo của cô, dù ban đầu bị nghi ngờ, lại mang đến những kết quả không thể chối cãi. Tiến độ các hạng mục truyền thông được đẩy nhanh, tạo ra tiếng vang tích cực trên thị trường. Phía HL, đặc biệt là các thành viên trong ban quản trị dự án của họ, tỏ ra cực kỳ hài lòng và hợp tác một cách đáng ngạc nhiên. Các email trả lời nhanh hơn, các cuộc đàm phán nhỏ lẻ diễn ra suôn sẻ. Tuệ Mẫn, từ một trưởng phòng dự án chỉ được biết đến với sự chăm chỉ, nay bỗng trở thành một ngôi sao sáng, một chiến lược gia có tầm nhìn.

Tất nhiên, ánh sáng rực rỡ luôn kéo theo những cái bóng. Sự thành công của cô được ban giám đốc khen ngợi trong cuộc họp giao ban toàn công ty, nhưng cũng đồng thời gieo vào lòng những kẻ khác hạt giống của sự ghen tị. Trong giờ ăn trưa ở căng tin, cô vô tình nghe được vài lời xì xào từ một nhóm trưởng phòng khác.

"Sao cô ta lại có thể hiểu rõ ý của HL đến thế nhỉ? Cứ như có người bên đó mách nước cho vậy." "Chẳng phải cô ta xinh đẹp sao? Biết đâu lại chẳng dùng 'mỹ nhân kế' với ông sếp nào bên đó rồi cũng nên. Nghe nói CEO của HL còn trẻ mà." "Thôi đi, cô ta là người của Trịnh tổng mà. Nhưng dạo này thấy hai người cũng lạnh nhạt, có khi nào..."

Những lời bàn tán như những mũi kim vô hình châm chích sau lưng. Tuệ Mẫn chỉ im lặng bước qua, gương mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong lòng thì dấy lên một cơn sóng lạnh. Cô biết thương trường là chiến trường, và nơi có chính trị công sở còn khốc liệt hơn cả chiến trường. Cô đang trở thành một cái gai trong mắt nhiều người.

Sự phiền phức không chỉ đến từ những kẻ ganh ghét, mà còn đến từ một nơi cô không ngờ tới nhất: sự "giúp đỡ" nhiệt tình của Ái My. Có lẽ cảm thấy áy náy vì những lỗi lầm trước đó, hoặc có thể do sự khuyến khích của Trịnh Phong, Ái My bắt đầu chủ động tìm đến Tuệ Mẫn, nằng nặc đòi san sẻ công việc.

"Chị Mẫn, chị vất vả quá. Hay là để em giúp chị sắp xếp lại hồ sơ dự án nhé? Em hứa sẽ làm cẩn thận ạ." Ái My chớp chớp đôi mắt to tròn, dáng vẻ đầy thành khẩn.

Tuệ Mẫn thực sự không muốn, cô biết sự "cẩn thận" của Ái My có thể dẫn đến thảm họa gì. Nhưng từ chối thẳng thừng một cô gái đang tỏ thiện chí trước mặt nhiều nhân viên khác sẽ khiến cô mang tiếng là kiêu ngạo, chèn ép lính mới. Hơn nữa, cô biết nếu từ chối, Trịnh Phong chắc chắn sẽ lại có cớ để nói chuyện với cô.

"Được rồi. Em phân loại giúp chị các hợp đồng nhà thầu phụ theo thứ tự alphabet nhé. Nhớ kiểm tra kỹ mã số hợp đồng." Tuệ Mẫn giao cho cô một công việc đơn giản nhất, ít rủi ro nhất.

Nhưng cô đã đánh giá quá cao Ái My. Chỉ hai ngày sau, phòng kế toán gọi điện cho cô, giọng hốt hoảng, báo rằng không thể tìm thấy hợp đồng gốc của một nhà cung cấp quan trọng để làm thủ tục thanh toán. Tuệ Mẫn vội vã kiểm tra lại tủ hồ sơ. Hóa ra, Ái My đã phân loại tên công ty theo... tên viết tắt, và kẹp nhầm hợp đồng trị giá cả chục tỷ đồng vào một tập hồ sơ nhà cung cấp văn phòng phẩm.

Một lần khác, Ái My "giúp" cô đặt lịch họp với đối tác. Thay vì đặt phòng họp lớn có máy chiếu, cô lại đặt một phòng họp nhỏ chỉ đủ cho năm người ngồi. Đến giờ họp, cả chục người phải đứng chen chúc trong một không gian chật chội, còn Tuệ Mẫn phải muối mặt xin lỗi đối tác và chạy đôn đáo đi tìm phòng khác.

Mỗi lần như vậy, khi Tuệ Mẫn nghiêm mặt nhắc nhở, Ái My lại rơm rớm nước mắt, lí nhí xin lỗi. "Em xin lỗi chị... Em không cố ý... Em chỉ muốn giúp chị thôi..." Và dĩ nhiên, Trịnh Phong sẽ luôn xuất hiện đúng lúc như một vị thần, xoa đầu Ái My và nhìn Tuệ Mẫn bằng ánh mắt trách cứ, như thể cô mới là người có lỗi vì đã quá khắt khe với một cô bé "ngây thơ".

Những con sóng ngầm ngày một lớn. Tuệ Mẫn cảm thấy mình như đang đi trên dây. Một bên là áp lực từ dự án và những chiêu trò của Hoàng Long, một bên là sự đố kỵ của đồng nghiệp và những "quả bom nổ chậm" từ Ái My.

Vào một buổi chiều, khi cô đang mệt mỏi xoa hai bên thái dương, ông Nam, trưởng phòng nhân sự, một người lớn tuổi và luôn dành cho cô sự tôn trọng, đã bước vào văn phòng cô.

"Chú pha cho cháu ly trà hoa cúc này. Thấy dạo này cháu căng thẳng quá." Ông đặt ly trà ấm nóng lên bàn cô.

"Cháu cảm ơn chú." Tuệ Mẫn mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi trong ngày.

Ông Nam ngồi xuống ghế, vẻ mặt có chút đăm chiêu. "Mẫn này, chú làm ở đây lâu rồi, cũng coi cháu như con cháu trong nhà. Chú nói điều này có thể không phải, nhưng cháu nên cẩn thận một chút."

"Dạ? Có chuyện gì sao chú?"

"Gió trong công ty đang đổi chiều," ông Nam thở dài. "Thành công của cháu trong dự án lần này quá lớn, nó làm nhiều người gai mắt. Người ta đang xì xào về mối quan hệ của cháu với đối tác HL." Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. "Nhưng đó không phải là điều nguy hiểm nhất. Điều nguy hiểm nhất là sự thành công của cháu lại đối lập hoàn toàn với sự ưu ái mà Trịnh tổng đang dành cho cô bé Ái My. Cháu càng giỏi giang, càng chứng tỏ năng lực, thì sự thiên vị của cậu ấy càng trở nên lố bịch và khó coi. Cháu đang vô tình biến mình thành vật cản trên con đường 'bảo vệ' người trong mộng của cậu ấy. Mà khi một người đàn ông muốn bảo vệ một người phụ nữ, cậu ta có thể làm những điều rất vô lý."

Lời nói của ông Nam như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Tuệ Mẫn. Bà đã nhận ra điều đó, nhưng nghe một người ngoài cuộc, một "lão làng" dày dạn kinh nghiệm nói ra lại càng khiến nó trở nên rõ ràng và đáng sợ hơn. Cô không chỉ đối mặt với sự ganh ghét, mà còn đang đối đầu với sự thiên vị mù quáng của người đàn ông mà cô từng yêu.

"Cháu hiểu rồi ạ. Cháu cảm ơn chú đã nhắc nhở."

Ông Nam gật đầu, vỗ nhẹ lên vai cô rồi ra về. Tuệ Mẫn ngồi lại một mình, ly trà hoa cúc đã nguội đi một nửa. Sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên thành bão. Trò chơi này, không chỉ có cô và Hoàng Long, mà còn có cả một bàn cờ chính trị rối rắm ngay tại nơi cô đã cống hiến suốt mười năm. Cô phải đi những nước cờ tiếp theo một cách cẩn trọng hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×