Sáng hôm sau, mặt trời lên rực rỡ, xua tan đi không khí ảm đạm của đêm qua. Tuệ Mẫn và Hoàng Long gặp nhau ở sảnh khách sạn. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi polo đơn giản và quần kaki, trông năng động và thoải mái hơn hẳn so với vẻ doanh nhân thường ngày. Thấy cô, anh ta mỉm cười.
"Ngủ ngon chứ, hàng xóm?"
"Cảm ơn Hoàng tổng đã 'chu đáo'," Tuệ Mẫn đáp, giọng có ý mỉa mai.
Hoàng Long chỉ cười, không giải thích. "Đi thôi. Đến lúc xem con cá mập địa phương kia giở trò gì rồi."
Cuộc gặp với ông Tám – giám đốc công ty cung cấp vật liệu – diễn ra tại một quán cà phê sân vườn. Ông ta là một người đàn ông trung niên phốp pháp, vẻ mặt bặm trợn, vừa gặp đã ra đòn phủ đầu.
"Hai vị tổng giám đốc với trưởng phòng từ Sài Gòn xuống đây làm gì cho mệt vậy? Tôi đã nói rồi, thủ tục của TK các vị quá rườm rà, chúng tôi không theo nổi. Muốn làm tiếp thì phải ký lại hợp đồng, giá cả phải tăng 20%."
Hoàng Long chỉ ngồi im, nhấp trà, ra hiệu cho Tuệ Mẫn cứ tự nhiên. Anh ta muốn xem bản lĩnh của cô.
Tuệ Mẫn mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp nhưng lạnh lẽo. Cô không tranh cãi, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn một tập tài liệu. "Thưa ông Tám, đây là toàn bộ hồ sơ thanh toán giữa TK và công ty ông trong sáu tháng qua. Không có một lần nào chúng tôi trễ hẹn. Thủ tục của chúng tôi có thể kỹ lưỡng, nhưng luôn đúng hạn. Ông nói 'rườm rà', tôi e đó không phải là lý do thực sự."
Cô đẩy tới một tập tài liệu thứ hai. "Còn đây là báo cáo phân tích giá vật liệu xây dựng trên toàn thị trường miền Nam trong quý gần nhất. Mọi thứ đều đang có xu hướng giảm nhẹ. Yêu cầu tăng giá 20% của ông không chỉ vô lý, mà còn có dấu hiệu của việc thao túng giá, vi phạm điều khoản cạnh tranh không lành mạnh."
Gương mặt ông Tám bắt đầu biến sắc. Cô gái trẻ này không hề đơn giản.
Tuệ Mẫn tiếp tục, giọng vẫn đều đều nhưng từng chữ đều sắc như dao. "Và cuối cùng, thưa ông Tám, công ty ông đang có hai khoản vay lớn sắp đến kỳ đáo hạn tại ngân hàng VCB. Hợp đồng với dự án 'Bình Minh Xanh' chính là tài sản đảm bảo lớn nhất cho uy tín tín dụng của ông. Nếu hợp đồng này bị hủy bỏ vì lỗi từ phía ông, tôi tin rằng ngân hàng sẽ rất 'quan tâm' đến dòng tiền của công ty ông đấy."
Đòn cuối cùng này đã đánh trúng tử huyệt. Ông Tám toát mồ hôi lạnh, không ngờ cô lại có thể nắm rõ tình hình tài chính của ông ta đến vậy.
Lúc này, Hoàng Long mới lên tiếng. Giọng anh ta vẫn thản nhiên, nhưng mang theo một sức nặng ngàn cân. "Ông Tám, tôi không có nhiều thời gian. Một là ông tiếp tục thực hiện hợp đồng như đã ký. Hai là chúng tôi sẽ khởi kiện, và tôi đảm bảo với ông, HL có đội ngũ luật sư giỏi nhất để theo vụ này đến cùng. Đồng thời, một tập đoàn lớn khác từ Thái Lan đang rất muốn chen chân vào thị trường này. Tôi nghĩ họ sẽ rất vui khi có cơ hội hợp tác với dự án của chúng tôi."
Sự kết hợp hoàn hảo giữa logic sắc bén của Tuệ Mẫn và quyền lực tuyệt đối của Hoàng Long đã tạo thành một gọng kìm siết chặt, không cho ông Tám một lối thoát nào. Cuối cùng, ông ta đành phải cúi đầu, đồng ý tiếp tục cung cấp hàng ngay trong chiều nay.
Rời khỏi quán cà phê, Tuệ Mẫn cảm thấy một sự nhẹ nhõm và phấn khích. Lần đầu tiên, cô có một đồng đội thực sự, một người cùng cô xông pha chiến trận.
"Làm tốt lắm," Hoàng Long vỗ nhẹ lên vai cô. "Tối nay tôi mời cô ăn mừng."
Anh ta không đưa cô đến một nhà hàng sang trọng đông đúc, mà là một nhà hàng hải sản nhỏ, nằm ở một vị trí khuất nẻo ngay sát bờ biển. Chỉ có vài bàn, không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng vỗ rì rào.
Bữa tối diễn ra trong một không khí thoải mái lạ thường. Họ không nói gì về công việc nữa. Hoàng Long kể cho cô nghe về những ngày đầu khởi nghiệp đầy khó khăn, về những lần thất bại tưởng chừng không gượng dậy nổi. Lần đầu tiên, cô thấy được một khía cạnh khác của anh ta, không phải một vị CEO bá đạo, mà là một người đàn ông có quá khứ, có những vết sẹo.
Bị cuốn theo câu chuyện của anh, Tuệ Mẫn cũng bất giác mở lòng. Cô không kể về Trịnh Phong, nhưng cô kể về những tham vọng của mình, về sự mệt mỏi khi tài năng không được công nhận, về cảm giác cô độc khi phải gồng gánh mọi thứ một mình.
Rượu vang, tiếng sóng, và sự đồng điệu trong tâm hồn đã trở thành một chất xúc tác nguy hiểm. Khi Hoàng Long đưa cô về đến cửa phòng khách sạn, cả hai đều đã ngà ngà say.
Đứng trước cửa phòng cô, không ai nói gì, nhưng không khí thì đặc quánh lại. Hoàng Long nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh ta nồng nàn và đầy khao khát.
"Tuệ Mẫn," anh ta cất giọng khàn khàn. "Cô có biết câu 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén' không?"
Trái tim Tuệ Mẫn đập lỡ một nhịp. Cô biết điều gì sắp xảy ra. Lý trí gào thét bảo cô phải từ chối, phải đóng sầm cửa lại. Nhưng cơ thể cô lại không cử động.
Hoàng Long không đợi câu trả lời. Anh ta lấy thẻ phòng từ tay cô, quẹt mở cửa, rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào trong. Cánh cửa khép lại sau lưng họ, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
"Đêm nay," anh ta thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tai cô. "Tôi không muốn nói chuyện công việc nữa."
Anh ta áp cô vào cánh cửa, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn này hoàn toàn khác với lần trước. Nó không còn là sự chiếm đoạt thô bạo, mà chậm rãi, sâu lắng và đầy đam mê. Nó là sự hòa quyện của sự thán phục sau một ngày kề vai chiến đấu, là sự đồng cảm của hai tâm hồn cô đơn, và là sự bùng cháy của ngọn lửa đã âm ỉ từ lâu.
Tuệ Mẫn không còn chống cự. Cô vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy một cách bản năng. Mọi rào cản, mọi lý trí đều sụp đổ trong khoảnh khắc này. Cô mặc kệ Trịnh Phong, mặc kệ Ái My, mặc kệ cả những rủi ro của mối quanatos nguy hiểm này. Giờ phút này, cô chỉ muốn sống thật với khao khát của chính mình.
Hoàng Long nhấc bổng cô lên, đôi môi vẫn không rời nhau. Anh ta bế cô đi về phía phòng ngủ, nơi ánh trăng bạc đang tràn vào qua khung cửa sổ lớn nhìn ra biển. Tiếng sóng biển ngoài kia như một bản nhạc nền cho một đêm định mệnh. Lửa, đã thực sự bén vào rơm.