Ba người cùng đường
Sau trận hỗn chiến ở vách núi, cả ba người cùng nhau tiến về đỉnh Trường Vân. Con đường dốc, gió thổi lạnh lẽo, sương trắng phủ kín. Minh An đi sau, mỗi bước chân nặng trĩu. Vết thương trên tay vẫn rỉ máu, nhưng anh cố giấu, không muốn Tử Yên lo lắng.
Phía trước, Lý Khánh đi cạnh Tử Yên, thỉnh thoảng đỡ nàng qua đoạn trơn trượt. Hình ảnh đó khiến tim Minh An nhói lên. Anh hiểu, trong mắt mọi người, Lý Khánh mới là bờ vai vững chắc của nàng.
“Ngươi thật sự tin có truyền thuyết ‘cửa thời gian’ sao?” – Lý Khánh bất ngờ hỏi, giọng pha chút mỉa mai.
Minh An khựng lại, rồi gượng cười:
“Tôi tin… bởi chính mắt tôi đã thấy ánh sáng ấy.”
Lý Khánh hừ lạnh:
“Ngươi đúng là kẻ ngốc. Ở thời loạn thế này, lo giữ mạng còn chưa xong, mơ mộng làm gì.”
Tử Yên nhìn cả hai, đôi mày chau lại:
“Đủ rồi. Không lúc này thì còn lúc nào quan trọng hơn để tin vào hy vọng? Dù là mơ, ta vẫn muốn bước tới.”
Lời nàng khiến Minh An thầm cảm kích, còn Lý Khánh lặng im, nhưng ánh mắt vẫn âm thầm quan sát đối thủ vô hình trước mặt.
2. Đêm lửa trại trên núi
Họ dừng chân ở một khoảng trống trên cao, nơi có bãi đất bằng phẳng. Minh An nhóm lửa, khói bay lẫn trong sương núi. Tử Yên lấy ít lương khô chia cho cả hai.
Trong ánh lửa bập bùng, ba người ngồi thành vòng tròn. Bầu không khí căng thẳng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.
Minh An nhớ lại những ngày ở hiện đại: đêm muộn bên màn hình máy tính, nhịp sống tẻ nhạt. Giờ đây, anh ngồi giữa núi rừng, cạnh người con gái anh yêu và một đối thủ đáng gờm. Cuộc đời thay đổi quá nhanh, đến mức anh chẳng dám tin.
Tử Yên khẽ hát một khúc ca cổ, giọng nàng trong trẻo như nước suối. Tiếng hát len lỏi vào tâm hồn Minh An, khiến anh quên đi đau đớn và mệt mỏi. Nhưng ánh mắt Lý Khánh dõi theo nàng lại khiến tim anh thắt lại: cả hai cùng yêu một người, nhưng kết cục sẽ ra sao?
3. Bóng tối lặng lẽ
Khi lửa dần tàn, Minh An ra ngoài lấy thêm củi. Vừa quay lại, anh bất ngờ nghe Lý Khánh hạ giọng với Tử Yên:
“Yên nhi… nàng biết trong lòng ta. Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ muốn bảo vệ nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ dâng cả đời mình để che chở.”
Tim Minh An chấn động. Anh đứng sau tảng đá, không dám bước ra. Trong lòng cuộn sóng: ghen tuông, lo sợ, và cả mặc cảm.
Một lát im lặng, rồi giọng Tử Yên vang lên, dịu dàng mà kiên quyết:
“Khánh ca, ta biết tình cảm của huynh. Nhưng… lòng ta đã có người khác. Xin huynh đừng ép ta.”
Minh An sững sờ. Ngực anh như có lửa cháy bùng. Nhưng ngay sau đó, lại dấy lên nỗi hoang mang: nàng nói người khác… có phải là mình không?
Anh lặng lẽ quay đi, không để ai phát hiện. Ngọn lửa trại bập bùng, nhưng trong lòng anh là cơn bão chưa từng có.