vì sao đưa anh tới

Chương 9: Ánh sáng định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trước cơn bão

Trời sang ngày mới, mây đen dày đặc kéo tới che khuất mặt trời. Núi Trường Vân cao chót vót, con đường mòn lắt léo như rắn bò uốn quanh vách đá. Minh An và Tử Yên men theo triền núi, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

“Còn xa nữa không?” – Minh An thở hổn hển.

Tử Yên chỉ tay lên đỉnh núi chìm trong mây mù:

“Đỉnh núi kia. Tối nay trăng tròn, nếu truyền thuyết là thật… chúng ta sẽ thấy.”

Minh An gật đầu, nhưng trong lòng rối bời. Anh khát khao tìm lại thế giới cũ, nhưng cũng sợ hãi phải rời xa Tử Yên. Cảm xúc giằng xé khiến từng bước chân nặng như đá.

2. Vòng vây bất ngờ

Đến lưng chừng núi, bất chợt từ hai bên vách đá, mũi tên rào rào lao xuống. Minh An hoảng hồn, kéo Tử Yên né sang bên, mũi tên cắm phập xuống đất. Từ bụi cây, đám hắc y nhân ập ra, vũ khí sáng loáng.

“Các ngươi chạy không thoát đâu! Tiểu thư, mời theo chúng ta!” – tên thủ lĩnh gằn giọng.

Minh An siết chặt cây gậy, che chắn trước mặt Tử Yên. Tim anh đập loạn, nhưng ánh mắt kiên định.

“Muốn bắt nàng, bước qua xác ta trước!”

Đám hắc y cười khẩy, rồi đồng loạt xông vào. Cuộc chiến không cân sức bùng nổ.

3. Trận chiến trên vách đá

Minh An không biết võ công, nhưng anh linh hoạt, tận dụng địa hình hiểm trở. Anh hất đá lăn xuống, khiến vài kẻ mất đà ngã. Tử Yên cũng không hề yếu đuối: nàng dùng trâm ngọc phản công, mỗi chiêu đều dứt khoát.

Tuy vậy, kẻ địch quá đông. Một lưỡi đao sượt qua cánh tay Minh An, máu chảy ướt áo. Anh đau điếng nhưng vẫn cắn răng chống trả.

Trong lúc nguy cấp, Minh An nảy ý: anh rút trong túi ra một nắm bột lưu huỳnh (thứ mua được từ hiệu thuốc ven chợ trước đó), ném thẳng vào đống lửa tạm nhóm. “Bùm!” – khói và tia lửa bùng nổ, khiến đám hắc y hoảng loạn.

“Chạy!” – Anh kéo Tử Yên lao lên con dốc.

4. Khoảnh khắc bên vực sâu

Chạy mãi, họ bị dồn ra mép vực. Gió thổi lồng lộng, dưới là vực sâu hun hút. Đám hắc y lại vây quanh, ánh mắt hung tàn.

“Ngươi hết đường rồi!” – thủ lĩnh cười lạnh.

Tử Yên nắm chặt tay Minh An, ánh mắt không chút sợ hãi. Nàng khẽ nói:

“Nếu phải chết, ta nguyện cùng ngươi.”

Minh An tim nhói lên, nhưng cũng bùng cháy quyết tâm. Anh nhặt tảng đá, liều mạng xông lên. Nhưng bất ngờ, từ xa vang lên tiếng tù và dõng dạc. Một toán quân triều đình xuất hiện, dẫn đầu là… Lý Khánh.

“Bọn cẩu tặc, còn không mau lui!” – chàng tướng trẻ quát, kiếm vung sáng loáng.

Đám hắc y thấy quân triều kéo đến, vội rút lui vào rừng.

5. Lý Khánh và nỗi ghen ngầm

Lý Khánh phi ngựa tới, ánh mắt lo lắng nhìn Tử Yên:

“Nàng không sao chứ? Ta đã nghe tin, lập tức dẫn quân đến.”

Tử Yên cúi đầu:

“Đa tạ tướng quân. Nếu không có ngươi, e rằng ta đã mất mạng.”

Ánh mắt Lý Khánh sau đó dừng lại trên Minh An, nhìn vết máu trên tay anh. Ánh mắt ấy vừa khinh thường vừa pha chút ghen tuông.

“Ngươi… một kẻ vô danh, sao cứ quấn lấy nàng?”

Minh An lặng người, muốn phản bác nhưng nghẹn lời. Tử Yên kịp xen vào, giọng nghiêm:

“Minh An là người ta tin tưởng. Nếu không có chàng, ta đã bị bắt từ lâu.”

Lý Khánh thoáng sững, ánh mắt dần dịu đi. Nhưng trong lòng Minh An, một cơn sóng ghen và tự ti trào dâng. Anh biết, giữa mình và vị tướng trẻ kia, khác biệt quá lớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×