vì sao đưa anh tới

Chương 11: Cánh cửa giữa hai thế giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lên đỉnh Trường Vân

Trời về khuya, trăng sáng treo vằng vặc trên cao. Ba người cuối cùng cũng đặt chân tới đỉnh Trường Vân. Trước mắt họ là một khoảng đất rộng, cỏ dại mọc lưa thưa, gió núi thổi rít từng hồi. Xa xa, mây mù cuộn quanh, tạo cảm giác như đứng giữa thiên – địa.

Minh An ngẩng nhìn bầu trời, tim đập loạn. Nơi đây chính là chỗ đêm nào anh đã thấy ánh sáng bí ẩn. Giờ đứng trên đỉnh, cảm giác càng rõ rệt: không khí lạ lùng, từng đợt khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tử Yên bước chậm, gương mặt thoáng run rẩy. Dù nàng kiên cường, nhưng đối diện với truyền thuyết kỳ bí, tim nàng cũng không khỏi xao động.

“Ngươi chắc chắn nơi này chính là ‘cửa thời gian’?” – Lý Khánh cau mày, tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt dò xét.

Minh An gật đầu, cố nén sự bồn chồn:

“Tôi không thể giải thích, chỉ biết… tôi đã thấy ánh sáng nơi đây. Và trực giác mách bảo, đây chính là lối đi.”

2. Ánh sáng trăng mở lối

Đúng lúc đó, mặt trăng dần đi vào chính giữa bầu trời. Ánh sáng bạc phủ khắp đỉnh núi. Từng cơn gió lạ thổi đến, khiến cỏ dại ngả rạp.

Bất chợt, nền đất trước mặt ba người phát sáng. Một vòng tròn khổng lồ bằng ánh trăng hiện ra, những ký tự cổ xưa phát quang, như trận đồ bí ẩn. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đỉnh núi sáng rực như ban ngày.

Minh An choáng váng. Đây không còn là ảo giác – mà là sự thật hiển hiện. Anh nghe rõ tim mình đập mạnh: có lẽ, chỉ cần bước vào vòng sáng ấy, anh sẽ được trở về thế giới hiện đại.

Tử Yên lùi một bước, đôi mắt ánh lên kinh ngạc xen lẫn lo lắng. Còn Lý Khánh, tay khẽ run trên chuôi kiếm, miệng lẩm bẩm:

“Chuyện này… sao có thể…”

3. Đụng độ bất ngờ

Nhưng chưa kịp ai bước vào, tiếng hò hét vang lên từ triền núi. Từ bóng tối, hàng chục hắc y nhân ập tới, vũ khí sáng loáng dưới ánh trăng. Đằng sau chúng, một lão tướng mặt sẹo cười gằn:

“Cuối cùng cũng dồn được các ngươi vào đây. Tử Yên, ngoan ngoãn theo ta, bằng không…” – hắn liếc nhìn vòng sáng – “…đừng trách ta phá tan thứ quỷ thuật này.”

Lý Khánh rút kiếm, ánh thép lóe sáng:

“Hỗn xược! Có ta ở đây, đừng hòng chạm tới nàng.”

Cuộc chiến bùng nổ. Lý Khánh xông lên như cơn bão, kiếm pháp dũng mãnh. Minh An không giỏi võ, nhưng anh linh hoạt, tận dụng đá và lửa cản đường. Tử Yên cũng không đứng yên: nàng dùng trâm ngọc đánh trả, ánh mắt rực quyết tâm.

Ánh sáng vòng tròn càng lúc càng sáng, như thúc giục Minh An: quay về đi! Nhưng giữa hỗn loạn, anh lại bị giằng xé: bỏ đi, đồng nghĩa bỏ mặc Tử Yên trong vòng vây chết chóc.

4. Khoảnh khắc sinh tử

Một tên hắc y bất ngờ lao tới, kiếm đâm thẳng vào ngực Tử Yên. Minh An kịp nhìn thấy, tim nhói lên, lập tức lao người che chắn. Lưỡi kiếm cắm vào vai anh, máu trào đỏ áo.

“Minh An!” – Tử Yên hét lên, đôi mắt rớm lệ.

Anh cắn răng, vẫn giữ chặt tên hắc y, rồi dùng hết sức đẩy hắn xuống vực. Cả cơ thể anh run lên, nhưng ánh mắt kiên định: chỉ cần nàng còn sống, anh có thể chịu mọi vết thương.

Lý Khánh vung kiếm, chém gục vài kẻ, rồi lao tới chắn trước mặt hai người. Giọng anh ta dõng dạc:

“Đừng sợ! Có ta ở đây!”

Trong ánh sáng chói lòa của vòng trăng, cả ba người kề vai chiến đấu. Tiếng kiếm va, tiếng hô hét, mùi máu tanh hòa trong gió núi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×