Sau trận chiến
Trên đỉnh Trường Vân, gió rít từng cơn. Mặt đất còn vương máu, xác vài tên hắc y nằm ngổn ngang. Quân triều đình của Lý Khánh kịp kéo đến tiếp viện, khiến phe phản loạn buộc phải rút lui. Không khí nồng nặc mùi sắt gỉ và khói lửa.
Minh An ngồi phịch xuống đất, vai trái bê bết máu. Hơi thở dồn dập, mắt hoa lên vì mất sức. Nhưng khi quay sang thấy Tử Yên vẫn an toàn, anh khẽ mỉm cười, cảm giác đau đớn cũng dịu đi phần nào.
Tử Yên quỳ xuống bên cạnh, bàn tay run run áp lên vết thương của anh. Đôi mắt nàng đỏ hoe:
“Tại sao lại ngốc thế? Vì ta mà ngươi suýt mất mạng.”
Minh An cười gượng, giọng khàn khàn:
“Nếu phải chọn lại, tôi vẫn sẽ làm vậy. Chỉ cần cô không sao… thì đáng giá.”
Nước mắt rơi trên má Tử Yên, nàng vội quay đi để giấu cảm xúc.
2. Cánh cửa sắp khép
Trong khi đó, vòng sáng trên đỉnh núi càng lúc càng mạnh. Các ký tự cổ phát quang xoáy thành luồng sáng bạc rực rỡ, tạo thành cột trụ xuyên thẳng lên trời. Không khí xung quanh rung chuyển, như thể đất trời mở ra một lối đi khác.
Quân lính triều đình ngỡ ngàng, nhiều người quỳ rạp xuống, miệng lẩm bẩm gọi đó là “thiên mệnh”. Lý Khánh cau mày, ánh mắt lo âu xen lẫn bất an.
“Thứ này… rốt cuộc là gì? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc này?” – anh ta lẩm bẩm, rồi quay sang Tử Yên – “Nàng có ý định bước vào đó sao?”
Tử Yên im lặng, chỉ nhìn Minh An. Trong đôi mắt nàng, hàng ngàn cảm xúc đan xen: lo lắng, do dự, nhưng trên hết là tình cảm sâu nặng.
Minh An cắn chặt răng, lòng rối như tơ vò. Đây chính là cơ hội duy nhất để trở về hiện đại. Nhưng nếu anh đi… Tử Yên sẽ mãi mãi ở lại nơi này, có lẽ cả đời họ chẳng còn gặp lại.
3. Đối thoại định mệnh
Lý Khánh siết chặt chuôi kiếm, tiến lại gần, giọng anh ta dõng dạc:
“Minh An, ngươi không thuộc về nơi này. Nếu đây thật sự là cánh cửa đưa ngươi về, thì hãy đi đi. Đừng lôi kéo Tử Yên vào giấc mơ điên rồ ấy. Nàng thuộc về Trường An, thuộc về triều đình này.”
Minh An nhìn thẳng vào mắt đối thủ, giọng khàn nhưng kiên định:
“Có thể tôi không thuộc về nơi này… nhưng trái tim tôi lại gắn với cô ấy. Tôi không thể bỏ mặc Tử Yên, cho dù thế giới này hay thế giới kia.”
Không khí căng thẳng như sắp nổ tung. Quanh đó, binh lính nín thở, chỉ còn tiếng gió rít và ánh sáng xoáy tròn dữ dội.
Tử Yên đứng giữa hai người, ánh mắt nàng run rẩy. Một bên là tình nghĩa từ thuở thiếu thời, một bên là chàng trai xa lạ nhưng đã nhiều lần liều mạng vì nàng.