Buổi sáng đầu tiên tại thế giới lạ lẫm, Minh An tỉnh dậy khi tia nắng ban mai xuyên qua song cửa, rọi lên khuôn mặt. Âm thanh quen thuộc của thành phố không còn, thay vào đó là tiếng gà gáy vang vọng, tiếng rao của người bán hàng ngoài ngõ, cùng hương khói từ bếp củi len lỏi vào căn phòng.
Anh mở mắt, mất vài giây mới nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường tre cứng ngắc, phủ chiếc chăn vải thô. Cả thân thể ê ẩm như vừa trải qua một cơn ác mộng dài. Nhưng tất cả không phải mơ. Nhìn quanh, Minh An thấy khung cảnh giản dị, thậm chí có phần nghèo nàn: bình gốm, bát gỗ, giá treo đèn dầu… Mọi thứ đều là của một thời đại xa xưa.
Trái tim anh thắt lại. “Mình thật sự… không còn ở hiện đại nữa.”
Anh bước ra hiên nhà. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên vườn trúc xanh mướt, giọt sương long lanh đọng trên lá. Không khí trong lành, tươi mát, khác xa bầu không khí khói bụi của thành phố. Minh An hít một hơi thật sâu, cảm giác như lồng ngực được gột rửa. Nhưng niềm an yên ấy nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi lo lắng: anh không biết tương lai mình sẽ ra sao ở nơi này.
Tử Yên xuất hiện từ sân sau, trên tay cầm giỏ tre đựng mấy loại rau dại và vài củ khoai. Áo y phục trắng đơn sơ, tóc búi cao gọn gàng, nhưng gương mặt nàng vẫn toát lên vẻ thanh khiết hiếm thấy.
“Ngươi dậy rồi à? Đêm qua ngủ được chứ?” – nàng hỏi, giọng nhẹ như gió.
“Cũng… tạm ổn.” – Minh An gượng cười. Anh không dám thừa nhận cả đêm anh trằn trọc vì lo lắng.
Tử Yên đặt giỏ xuống bàn, nhóm lửa nấu bữa sáng. Lửa bập bùng, mùi khói gỗ lan ra. Minh An ngồi lặng nhìn nàng, bỗng thấy cảnh tượng này thật lạ lẫm mà cũng ấm áp vô cùng.
“Cô… vì sao lại giúp tôi?” – Minh An hỏi khẽ.
Nàng dừng tay một thoáng, ánh mắt ánh lên chút khó hiểu:
“Có lẽ… ta thấy ngươi thật đáng thương. Người như ngươi nếu rơi vào tay quan binh, e là chẳng sống nổi.”
Anh im lặng, trong lòng dấy lên một niềm biết ơn sâu sắc. Nếu không có Tử Yên, có lẽ đêm qua anh đã ngủ ngoài đường, thậm chí bị bắt vì tội khả nghi.
Bữa sáng chỉ là cháo loãng và khoai luộc, nhưng với Minh An lúc này, lại ngon đến lạ thường. Anh vừa ăn vừa nghĩ về hoàn cảnh của mình. Trong đầu hiện lên những câu hỏi dồn dập: Tại sao mình lại rơi vào nơi này? Có đường nào quay về? Nếu ở lại, liệu mình có sống nổi giữa một xã hội hoàn toàn xa lạ?
Tử Yên quan sát anh, dường như nhận ra tâm sự nặng nề. Nàng khẽ nói:
“Ngươi đừng quá lo. Muốn sống ở đây, chỉ cần nhớ ba điều: đừng nói năng khác lạ, đừng tỏ ra khác người, và đừng xen vào chuyện triều đình. Làm được thế, ngươi sẽ yên ổn.”
Minh An mỉm cười gượng gạo. Đối với anh – một kẻ vốn quen với điện thoại, máy tính, internet – ba điều ấy đâu có dễ. Anh đã khác người ngay từ cách ăn mặc, cách đi đứng. Nhưng lời khuyên của Tử Yên ít nhất cũng giúp anh trấn an.
Sau bữa ăn, nàng dẫn anh ra phố. Con đường lát đá, hai bên là dãy cửa hàng san sát: tiệm vải, hàng gốm, quán trà… Người qua lại tấp nập, tiếng rao vang khắp nơi. Minh An nhìn cảnh tượng ấy mà vừa kinh ngạc vừa thích thú. Anh nhận ra mình đang sống trong bức tranh cổ trang mà trước đây chỉ thấy trên màn ảnh.
“Đây là kinh thành Trường An.” – Tử Yên giới thiệu. – “Nơi phồn hoa bậc nhất thiên hạ. Nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất.”
Minh An ngẩn người. Cái tên Trường An như một hồi chuông cổ xưa vang vọng. Anh biết trong lịch sử, Trường An từng là trung tâm thịnh vượng, nhưng lại không ngờ mình sẽ có ngày đặt chân tới.
Đi được một đoạn, họ dừng lại ở một hiệu thuốc. Tử Yên bảo cần mua ít dược liệu. Minh An đứng ngoài chờ, ánh mắt vô thức lướt quanh. Đúng lúc đó, một nhóm binh lính đi ngang. Giáp đồng sáng lấp lánh dưới nắng, tay cầm giáo mác, gương mặt lạnh lùng.
Một tên lính bất chợt dừng lại, nhìn Minh An chằm chằm.
“Này! Ngươi là ai? Sao ăn mặc kỳ lạ vậy?”
Trái tim Minh An thót lại. Anh lắp bắp, chưa biết trả lời thế nào thì Tử Yên bước ra, nhanh nhẹn cúi chào:
“Thưa đại nhân, đây là người hầu mới của tiểu nữ. Vừa từ quê lên nên còn ngơ ngác.”
Tên lính hừ mũi, đảo mắt một vòng rồi bỏ đi. Minh An toát mồ hôi lạnh, cảm giác như vừa thoát chết.
“Ngươi thấy chưa? Chỉ một câu hỏi thôi cũng có thể khiến ngươi lộ thân phận. Từ giờ phải cẩn thận.” – Tử Yên nghiêm giọng.
Minh An gật đầu lia lịa. Trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi: hóa ra sống ở đây còn nguy hiểm hơn anh tưởng.
Đêm xuống, Minh An nằm trên giường tre, trằn trọc mãi không ngủ được. Ngoài kia, trăng tròn treo lơ lửng, ánh sáng phủ xuống vườn trúc. Anh nhớ về cha mẹ, bạn bè, công việc… tất cả như cách xa hàng thế kỷ.
“Có lẽ… mình sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa.” – ý nghĩ ấy khiến lòng anh quặn thắt.
Nhưng rồi hình ảnh Tử Yên hiện lên trong tâm trí: đôi mắt trong veo, nụ cười dịu dàng. Giữa nơi xa lạ, nàng là điểm tựa duy nhất. Và chính khoảnh khắc ấy, anh thầm hạ quyết tâm: dù thế nào, anh cũng phải tìm cách sống sót, và bảo vệ nàng – người con gái đã cứu mình.