Buổi sáng hôm ấy, Trường An chìm trong lớp sương mờ nhạt. Tiếng chuông trống từ hoàng cung vọng xa, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Minh An theo Tử Yên dạo bước qua khu chợ lớn, tay ôm một giỏ đồ mà nàng nhờ mua. Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi anh đặt chân tới thế giới này, và dần dần, anh đã quen với việc hòa nhập.
Nhưng sự bình yên chỉ là bề ngoài. Bên trong, những mối nguy hiểm vẫn chực chờ.
Minh An nhận thấy có điều lạ: từ mấy hôm nay, quanh Tử Yên thường có người theo dõi. Hắn ẩn trong đám đông, thỉnh thoảng ánh mắt lóe sáng, rồi biến mất khi bị phát hiện. Ban đầu, Minh An nghĩ đó chỉ là do mình đa nghi. Nhưng khi hiện tượng này lặp đi lặp lại, anh không thể bỏ qua.
“Có kẻ đang để mắt đến chúng ta.” – Minh An thì thầm khi cả hai len qua con hẻm nhỏ.
Tử Yên khẽ liếc nhìn, gương mặt vẫn bình tĩnh, song đôi mắt nàng thoáng u ám.
“Ta biết. Nhưng ngươi giả vờ như không hay thì hơn.”
Minh An ngạc nhiên:
“Cô… đã biết từ trước?”
Nàng gật đầu, nụ cười nhạt vương trên môi:
“Ngươi tưởng ta sống ở Trường An này bao năm mà không nhận ra à? Ta quen rồi. Bởi thân phận ta… vốn dĩ chẳng hề bình thường.”
Câu nói khiến Minh An rùng mình. Anh chợt nhận ra, cô gái dịu dàng kia không chỉ là ân nhân, mà còn đang gánh trên vai bí mật lớn hơn anh tưởng.
Buổi tối, tại căn nhà nhỏ, Minh An không kiềm chế được tò mò, lên tiếng hỏi:
“Rốt cuộc cô là ai? Vì sao bọn họ bám theo cô?”
Tử Yên lặng im một lúc lâu, rồi ánh mắt nàng dừng trên ngọn đèn dầu leo lét. Giọng nói nàng trầm xuống:
“Ngươi không cần biết nhiều, biết nhiều chỉ chuốc lấy họa. Nhưng ta sẽ nói một phần… để ngươi hiểu vì sao phải cẩn trọng.”
Nàng kể: cha nàng là Đại thần Lưu Thừa, một người có quyền thế trong triều. Nhưng ông vốn trung trực, thường can gián hoàng đế, đắc tội không ít kẻ quyền lực. Chính vì vậy, gia đình nàng luôn bị phe phái khác nhòm ngó, chực chờ sơ hở.
“Bọn chúng muốn bắt ta, ép ta làm quân cờ để khống chế cha ta.” – Tử Yên nói, ánh mắt lóe lên tia kiên định. – “Ta không muốn trở thành công cụ trong trò chơi quyền lực ấy. Vì vậy, ta phải tìm cách tự bảo vệ bản thân.”
Minh An nghe mà lạnh sống lưng. Anh vốn chỉ là một người thường xuyên không, nay lại vô tình bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy sự kiên cường trong mắt Tử Yên, anh bỗng cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy: dù thế nào đi nữa, anh không thể bỏ mặc nàng.
Đêm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, Minh An mơ thấy mình đứng giữa chiến trường đầy lửa khói. Tiếng binh khí va chạm, tiếng người gào thét, máu nhuộm đỏ cả đất trời. Và giữa hỗn loạn ấy, bóng dáng Tử Yên hiện lên, đôi mắt nàng chìm trong bi thương. Nàng đưa tay về phía anh, giọng thì thầm:
“Ngươi… sẽ lựa chọn thế nào?”
Anh choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Lời nàng như điềm báo, khắc sâu vào tâm trí.
Ngày hôm sau, biến cố thật sự xảy ra. Khi Minh An cùng Tử Yên đi qua chợ Tây, bỗng một nhóm hắc y nhân từ đâu lao tới. Chúng nhanh như cắt, vung kiếm sáng loáng, miệng quát:
“Bắt lấy tiểu thư!”
Tiếng người la hét, hàng quán hỗn loạn. Dân chúng hốt hoảng chạy tán loạn, đồ đạc rơi vãi khắp nơi.
Minh An tim đập thình thịch, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Anh không biết võ công, chỉ có trí tuệ và phản xạ của người hiện đại. Trong khoảnh khắc nguy cấp, anh kéo mạnh Tử Yên vào ngõ hẹp, lật mấy quầy hàng chắn lối để ngăn kẻ đuổi theo.
“Đi nhanh!” – Anh thở gấp, kéo nàng chạy.
Nhưng đám hắc y quá đông, chỉ chốc lát đã áp sát. Một lưỡi kiếm lạnh lẽo vung xuống, suýt chém trúng vai Minh An. Anh hoảng hồn, vơ lấy một cây gậy gỗ ven đường, chống đỡ theo bản năng. Tiếng kim loại chát chúa vang lên, cả cánh tay anh tê dại.
“Ngươi không thoát được đâu!” – tên thủ lĩnh quát lớn, ánh mắt lóe lên sự hung tàn.
Trong giây phút sinh tử, Minh An tưởng chừng tuyệt vọng thì từ xa vang lên tiếng tuốt gươm sắc bén. Một toán lính triều đình xuất hiện, dẫn đầu là một chàng trai trẻ mặc giáp bạc, dung mạo tuấn tú, đôi mắt sắc lạnh.
“Hắc y tặc, dám náo loạn chợ Tây sao? Mau bắt!” – giọng anh ta dõng dạc.
Đám hắc y chần chừ, rồi lập tức tản ra như bóng ma, biến mất trong đám đông. Chỉ để lại Minh An và Tử Yên thở hổn hển, mặt mày tái nhợt.
Vị tướng trẻ tiến lại gần, ánh mắt dừng trên Tử Yên. Thấy nàng, nét lạnh lùng trên gương mặt chợt tan đi, thay bằng sự dịu dàng hiếm thấy.
“Tử Yên, nàng không sao chứ?”
Minh An sững sờ. Cách xưng hô ấy, sự quan tâm ấy… cho thấy quan hệ giữa họ không hề đơn giản.