Khung cảnh chợ Tây sau vụ hỗn loạn trở lại yên ắng, nhưng không khí vẫn căng thẳng. Dân chúng thì thầm bàn tán, ánh mắt vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ. Minh An vẫn còn thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm. Anh chưa bao giờ trải qua cảnh sinh tử cận kề đến thế.
Bên cạnh, Tử Yên cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sắc mặt nàng nhợt nhạt. Nàng khẽ cúi người hành lễ với vị tướng trẻ vừa xuất hiện.
“Đa tạ tướng quân ra tay cứu giúp.”
Người ấy mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự quen thuộc và quan tâm đặc biệt:
“Với nàng, ta nào cần khách sáo.”
Minh An đứng bên, trái tim chợt nhoi nhói. Cách nói chuyện ấy – rõ ràng không chỉ là mối quan hệ bình thường. Anh bất giác nắm chặt bàn tay, cảm giác lạ lẫm len lỏi: ghen tuông.
Gặp gỡ tướng quân Lý Khánh
Người tướng quân trẻ tự giới thiệu: Lý Khánh, con trai một danh tướng trong triều, đồng thời là thống lĩnh đội cấm vệ kinh thành. Chàng trai có vẻ ngoài oai phong, đôi mắt sáng rực sự kiêu hãnh.
“Tử Yên, nàng không nên đi lại một mình, nhất là trong thời buổi loạn lạc thế này.” – Lý Khánh khẽ trách, ánh mắt dịu dàng. – “Nếu hôm nay ta không kịp đến, e rằng hậu quả khó lường.”
Tử Yên cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Ta sẽ cẩn trọng hơn.”
Rồi nàng quay sang Minh An:
“Đây là Minh An, một người bạn đã giúp ta nhiều dạo gần đây.”
Minh An hơi khựng lại khi nghe hai chữ “người bạn”. Anh gật đầu chào, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác bị gạt ra ngoài. Dù vậy, anh vẫn giữ im lặng, không muốn gây phiền.
Lý Khánh nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt pha chút nghi hoặc:
“Ngươi từ đâu tới? Ta chưa từng thấy ngươi ở Trường An.”
Câu hỏi như mũi dao sắc. Minh An lúng túng, chưa kịp tìm lời thì Tử Yên đã nhanh chóng đáp thay:
“Minh An là người ở xa tới, ta nhờ cậy một số việc vặt.”
Lý Khánh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ không tin tưởng.
Những ngày sau biến cố
Vụ ám sát thất bại nhưng để lại dư âm nặng nề. Tử Yên hạn chế ra ngoài, phần lớn thời gian ở trong căn nhà nhỏ. Minh An phụ nàng việc lặt vặt: chẻ củi, múc nước, sửa sang đồ đạc.
Tuy nhiên, trong lòng anh không yên. Hình ảnh Lý Khánh luôn hiện hữu, như một bức tường vững chắc ngăn anh và Tử Yên xích lại gần nhau. Mỗi khi nhớ đến ánh mắt dịu dàng mà Lý Khánh dành cho nàng, tim Minh An lại nặng trĩu.
Một tối, dưới ánh đèn dầu, anh khẽ hỏi:
“Tử Yên… cô và vị tướng quân đó, rốt cuộc là quan hệ thế nào?”
Nàng thoáng sững lại, rồi mỉm cười nhạt:
“Chúng ta quen biết từ nhỏ. Cha ta và cha chàng là bằng hữu. Trong mắt mọi người, chúng ta là một đôi trời sinh.”
Minh An lặng người. Những lời ấy như một nhát dao khắc sâu trong lòng. Anh muốn hỏi thêm, nhưng lại sợ nghe câu trả lời khiến mình tuyệt vọng.
Minh An và sự lạc lõng
Đêm hôm ấy, Minh An ra ngoài hiên, ngẩng nhìn bầu trời đầy sao. Trong lòng anh ngổn ngang trăm mối. Anh vốn là một kẻ xa lạ, rơi xuống thế giới này như chiếc lá trôi dạt. Anh không có gốc rễ, không có chỗ dựa, không quyền lực, không võ công. Trong khi đó, Lý Khánh là người anh tuấn, có địa vị, có sức mạnh, lại có tình cảm lâu năm với Tử Yên.
“Liệu mình có cơ hội nào không?” – Minh An tự hỏi.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy bản thân yếu đuối vô cùng. Nhưng rồi, hình ảnh ngày hôm ấy lại hiện về: anh đã liều mình chắn kiếm cho Tử Yên. Anh không có sức mạnh, nhưng anh có sự dũng cảm, có trái tim chân thành. Có lẽ, đó chính là điều duy nhất anh có thể dựa vào.
Âm mưu ngày càng rõ
Vài hôm sau, tin tức lan truyền khắp thành: có phe phái trong triều đang ngấm ngầm chuẩn bị tạo phản. Những vụ ám sát, những bóng đen theo dõi Tử Yên chỉ là phần nổi. Bởi cha nàng, đại thần Lưu Thừa, hiện là chướng ngại lớn nhất trên con đường quyền lực của bọn chúng.
Tử Yên lo lắng, nhưng vẫn giữ bình thản. Nàng bí mật bàn bạc với Minh An:
“Có thể sẽ còn nhiều nguy hiểm. Nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ không trách.”
Minh An nhìn nàng kiên định:
“Không. Tôi sẽ ở lại. Nếu tôi đã rơi vào nơi này, thì số phận tôi gắn liền với cô.”
Ánh mắt Tử Yên thoáng run lên, nhưng rồi nàng khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên, nụ cười ấy không chỉ là xã giao, mà có chút gì đó thật sự dành riêng cho anh.
Cao trào mới
Một đêm, khi trăng sáng soi khắp thành, Minh An bất ngờ nghe tiếng động ngoài vườn trúc. Anh nín thở, cầm lấy cây gậy gỗ bước ra. Trong bóng tối, một bóng người mặc áo đen đang lặng lẽ quan sát căn nhà.
“Ngươi là ai?” – Minh An quát.
Bóng đen giật mình, rồi bỏ chạy. Minh An lao theo, nhưng chưa kịp bắt thì gã đã biến mất sau ngõ tối. Trở vào, anh thấy Tử Yên đã đứng đó, gương mặt căng thẳng.
“Lại là bọn chúng…” – nàng thì thầm. – “Chúng sẽ không dừng lại. Có lẽ… ta phải sớm đưa ngươi rời khỏi Trường An.”
Minh An nhìn thẳng vào mắt nàng:
“Không. Tôi sẽ không bỏ cô lại một mình.”
Câu nói dứt khoát, không do dự. Và lần này, Tử Yên không còn phản bác.