1. Sóng ngầm trong triều
Sau vụ đột nhập đêm đó, Tử Yên càng trở nên dè chừng. Nàng hiếm khi ra ngoài, chỉ nhờ Minh An lo việc vặt. Nhưng chính sự yên ả bề ngoài ấy càng làm anh cảm thấy nặng nề, như trước cơn bão lớn.
Vài ngày sau, Lý Khánh bất ngờ ghé thăm. Tiếng vó ngựa dừng trước cổng, bóng dáng anh tuấn trong giáp bạc sáng lấp lánh dưới nắng. Minh An vừa mở cửa đã thấy ánh mắt sắc lạnh của chàng tướng trẻ quét qua, khiến anh theo bản năng đứng thẳng người.
“Tử Yên, ta cần nói chuyện riêng với nàng.” – giọng Lý Khánh trầm rắn.
Tử Yên bước ra, khẽ gật đầu. Họ ngồi trong phòng khách, Minh An đứng ngoài hiên, dù cố tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng rối bời. Từng mẩu đối thoại lọt qua khe cửa khiến anh càng thêm lo lắng:
“Triều đình đã rối ren, phe phản loạn đang ngấm ngầm chuẩn bị.” – Lý Khánh nói. – “Phụ thân nàng là rào cản lớn. Nếu bọn chúng không đạt được mục đích từ ông, chúng sẽ dùng nàng để uy hiếp.”
Tử Yên im lặng một lúc lâu, sau đó đáp khẽ:
“Ta hiểu. Nhưng ngươi cũng biết, ta không muốn bị coi là quân cờ trong tay ai.”
“Ta sẽ bảo vệ nàng, bằng mọi giá.” – Lý Khánh dứt khoát. – “Chỉ cần nàng đồng ý ở lại phủ của ta, sẽ an toàn tuyệt đối.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Minh An chùng xuống. Anh cảm thấy bản thân chẳng khác nào kẻ thừa thãi. Nhưng bất ngờ, giọng Tử Yên vang lên, dịu dàng mà kiên quyết:
“Đa tạ tướng quân, nhưng ta sẽ không đi đâu cả. Ta đã có chỗ nương nhờ.”
2. Minh An đối mặt
Sau khi Lý Khánh rời đi, Minh An bước vào, lòng ngổn ngang. Anh không thể kiềm chế:
“Tại sao cô lại từ chối? Nếu đến phủ của hắn, cô sẽ an toàn hơn ở đây rất nhiều.”
Tử Yên nhìn anh, ánh mắt phức tạp:
“Ngươi nghĩ an toàn là tất cả sao? Nếu để người khác bảo vệ mãi, ta chẳng khác nào chim trong lồng. Hơn nữa…” – nàng ngập ngừng, rồi khẽ mỉm cười – “…ta tin ngươi.”
Câu nói khiến Minh An sững người. Tim anh đập loạn, ngực nóng bừng. Anh chẳng biết nên đáp thế nào, chỉ đứng đó, mắt không dám rời khỏi nụ cười dịu dàng kia.
3. Dấu hiệu kỳ lạ
Đêm hôm ấy, Minh An khó ngủ. Anh ra vườn trúc, ngẩng nhìn bầu trời đầy sao. Bất chợt, một luồng ánh sáng lạ từ phương xa hắt lên bầu trời, như cột sáng bạc xuyên mây. Anh dụi mắt, tưởng mình hoa mắt, nhưng ánh sáng ấy vẫn tồn tại.
Anh bước ra khỏi nhà, men theo con đường nhỏ hướng về phía ánh sáng. Đến khi đứng trên gò đất cao, cảnh tượng trước mắt khiến anh choáng váng: trên đỉnh một ngọn núi xa xa, vầng trăng tròn treo lơ lửng, ánh sáng phản chiếu xuống mặt đá, tạo thành quầng sáng tròn kỳ ảo. Trong giây lát, anh cảm thấy như có lực hút vô hình kéo mình về phía ấy.
“Cánh cửa thời gian…” – một ý nghĩ chợt lóe lên.
Trở về, anh đem chuyện kể cho Tử Yên. Nàng thoáng biến sắc, sau đó trầm giọng:
“Có truyền thuyết rằng, mỗi khi ‘nguyệt nguyệt trùng viên’, trên núi Trường Vân sẽ xuất hiện ánh sáng dẫn lối. Người đi vào đó… có thể vượt qua không gian, đi tới nơi khác. Nhưng bao đời nay, chưa ai chứng thực.”
Tim Minh An đập mạnh. Phải chăng đây chính là con đường trở về thế giới cũ?
4. Sự lựa chọn
Trong những ngày tiếp theo, ý nghĩ ấy luôn ám ảnh Minh An. Mỗi khi nhìn Tử Yên, anh lại tự hỏi: nếu quả thực có con đường trở về, liệu anh có đủ dũng khí từ bỏ nàng?
Một buổi chiều, khi hai người ngồi dưới hiên, gió thổi qua rặng trúc, Minh An bất giác nói:
“Nếu một ngày nào đó, tôi có thể quay về nơi của mình… cô sẽ nghĩ sao?”
Tử Yên khựng lại, ánh mắt nàng chao đảo, rồi khẽ cười:
“Ngươi vốn không thuộc về nơi này. Nếu có thể quay về, đó là điều đúng đắn. Còn ta… chỉ mong ngươi đừng quên rằng từng có một Tử Yên ở Trường An.”
Giọng nàng nhẹ, nhưng từng chữ như mũi kim đâm sâu vào tim Minh An. Anh nhìn nàng, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.