1. Ngọn lửa trong kinh thành
Trường An vốn phồn hoa, nhưng đêm hôm ấy lại chìm trong hỗn loạn. Từ phía đông thành, từng cột khói đen cuộn lên trời. Tiếng hò hét, tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí va chạm dội lại từng hồi. Tin tức lan nhanh: một phe phản loạn bất ngờ tập kích doanh trại triều đình, giết hại quan binh và cướp lương thảo.
Minh An và Tử Yên nghe tin khi còn đang ở trong căn nhà nhỏ. Sắc mặt Tử Yên tái đi:
“Bọn chúng hành động nhanh hơn ta nghĩ. E rằng cha ta sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.”
Minh An siết chặt tay:
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
Tử Yên nhìn anh, ánh mắt quyết liệt:
“Không thể ở đây nữa. Chúng sẽ lần ra dấu vết. Ta phải rời khỏi Trường An ngay trong đêm nay.”
2. Quyết định rời đi
Thu dọn chẳng được bao nhiêu: vài gói lương khô, một ít bạc vụn, cùng chiếc trâm ngọc Tử Yên luôn mang theo. Minh An nhìn nàng gấp gáp chuẩn bị mà tim đập loạn. Anh chưa bao giờ rời thành phố hiện đại của mình trong tình huống khẩn cấp, giờ đây lại phải trốn chạy trong một thế giới xa lạ.
“Đi đâu bây giờ?” – Anh hỏi.
“Trường Vân sơn.” – Tử Yên đáp dứt khoát. – “Nơi đó hiểm trở, bọn chúng khó lần tới. Và…” – nàng thoáng dừng, giọng nhỏ lại – “…cũng là nơi ánh sáng kỳ lạ mà ngươi kể xuất hiện.”
Minh An khựng người. Như vậy, chuyến đi này vừa để trốn chạy, vừa có thể đưa anh đến gần hơn với con đường trở về.
3. Cuộc rượt đuổi trong đêm
Họ lặng lẽ rời khỏi căn nhà, men theo con đường tối dẫn ra ngoài thành. Ánh trăng lạnh phủ xuống mái ngói, in bóng hai người dài trên mặt đường lát đá. Minh An vừa đi vừa nín thở, tai dỏng lên nghe ngóng.
Chưa được bao xa, tiếng vó ngựa từ phía sau vang tới, dồn dập như sấm. Một nhóm hắc y nhân xuất hiện, ánh đao lóe sáng.
“Ở kia! Bắt lấy tiểu thư!”
Minh An và Tử Yên lập tức chạy. Tiếng bước chân gấp gáp, tiếng vũ khí va chạm, tất cả như xé tan màn đêm. Minh An không biết võ công, chỉ dựa vào sức bền và trí óc. Anh kéo Tử Yên rẽ vào ngõ hẹp, lật những thùng gỗ chắn lối để cản đối phương.
Đám hắc y lao theo, tiếng chửi rủa vang vọng. Một lưỡi đao suýt chém trúng lưng Minh An, may mà anh kịp cúi người. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
“Qua cửa tây!” – Tử Yên hô. – “Chúng ta ra ngoài thành!”
4. Bên ngoài thành
Sau khi vượt qua nhiều ngõ nhỏ, cả hai đến được cổng tây. May mắn, đêm ấy lính canh thưa thớt vì lo hỗn loạn phía đông. Họ nhanh chóng lẩn qua, lao vào con đường đất dẫn về phía núi.
Trời về khuya, sương mù dày đặc, hơi lạnh quất vào mặt. Minh An thở hổn hển, chân gần như rã rời, nhưng vẫn cố chạy theo Tử Yên. Nàng mảnh mai, nhưng sự kiên định trong đôi mắt khiến anh như được tiếp thêm sức mạnh.
Họ dừng lại bên gốc cây cổ thụ để nghỉ. Minh An ngồi phịch xuống, tay run run.
“Cô… cô không sợ sao?”
Tử Yên khẽ cười, nụ cười pha lẫn mệt mỏi:
“Ta sợ chứ. Nhưng nếu cứ ở lại, sẽ chết chắc. Còn chạy, dù có là con đường đầy nguy hiểm, ít nhất ta vẫn còn hy vọng.”
Lời nàng như lửa sưởi ấm trong đêm lạnh, khiến Minh An nhìn nàng với ánh mắt khác. Anh nhận ra, Tử Yên không chỉ là một tiểu thư yếu đuối, mà còn là người con gái kiên cường, dám chống lại số phận.
5. Trái tim rung động
Đêm ấy, hai người cùng ngồi dưới gốc cây, thở hổn hển. Trăng tròn treo cao, ánh sáng bạc bao phủ núi rừng. Minh An nhìn sang Tử Yên, thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên má nàng, mái tóc rối bay trong gió. Trái tim anh bất giác rung lên.
“Có lẽ, số phận đưa tôi đến đây… chính là để gặp cô.” – Anh thốt lên, giọng khàn khàn.
Tử Yên ngạc nhiên, đôi mắt nàng run rẩy. Nhưng rồi nàng quay đi, không đáp. Chỉ im lặng, để lại khoảng cách mơ hồ giữa hai người.