Sau nhiều ngày luyện tập liên tục, Vực Tử Thần không còn khiến Lăng Vân cảm thấy hoảng sợ như ban đầu. Thay vào đó, từng lớp sương mù, từng phiến đá cổ rêu phong và luồng linh khí bao quanh đều trở nên quen thuộc. Hắn cảm nhận được từng nhịp thở của vực thẳm, từng rung động của sinh linh bị vùi trong bóng tối. Mọi thứ dường như đang hòa vào hắn, tạo nên một mối liên kết kỳ bí giữa sinh mệnh và Thần Vực.
Tiên Cổ xuất hiện trong tâm trí Lăng Vân, đôi mắt đỏ rực sáng như ngọn lửa cổ xưa, thân hình tỏa ra hào quang lạnh lẽo. “Ngươi đã tiến bộ,” giọng nói vang vọng, mang theo uy lực khắc nghiệt. “Nhưng sức mạnh ngươi sở hữu vẫn còn manh mún. Ta sẽ giúp ngươi khai mở Huyệt Đạo Cổ Thần, để ngươi nắm quyền kiểm soát linh lực thuần khiết.”
Lăng Vân hít một hơi sâu, toàn thân tỏa ra cốt khí dày đặc. “Ta sẵn sàng, Tiên Cổ. Dù có đau đớn, ta cũng sẽ không bỏ cuộc.”
“Ngươi phải biết,” Tiên Cổ cảnh báo, “đây là con đường nguy hiểm. Mỗi huyệt đạo khai mở sẽ thử thách ý chí của ngươi. Nếu sụp đổ, ngươi sẽ mất linh hồn một phần, và sức mạnh sẽ biến thành nguyền hồn.”
Lăng Vân nhắm mắt, bắt đầu hòa nhập với dòng linh khí cổ xưa. Từng lớp khí màu tím nhạt len lỏi vào các huyệt đạo, mở ra những con đường nội lực chưa từng xuất hiện trong cơ thể hắn. Ban đầu, cảm giác đau đớn ập đến như bị hàng nghìn mũi kim đâm xuyên từng thớ thịt, từng mạch máu. Máu trong cơ thể sôi lên, tim đập rộn rã, nhịp thở trở nên gấp gáp.
Nhưng nhờ sự hướng dẫn của Tiên Cổ, Lăng Vân dần điều hòa được cơ thể. Hắn cảm nhận từng rung động, từng nhịp chảy của linh khí, đồng thời tạo ra những luồng phản ứng đối kháng để không bị luồng năng lượng cổ đại hấp thụ toàn bộ. Một trận chiến nội tâm nảy lửa diễn ra: ý chí của Lăng Vân chống lại sự áp đảo của Tiên Cổ, vừa hợp nhất vừa giữ được bản thể nhân tính.
Sau nhiều giờ vật lộn, huyệt đạo đầu tiên khai mở thành công. Một luồng khí tím rực rỡ bùng lên quanh cơ thể hắn, phát ra sức mạnh mạnh mẽ đến mức vang vọng khắp Vực Tử Thần. Lăng Vân mở mắt, cảm nhận cơ thể tràn đầy năng lượng. “Huyệt đạo đầu tiên… khai mở thành công,” hắn thầm nhủ, vừa mừng vừa lo.
Tiên Cổ tỏ ra hài lòng: “Đây mới chỉ là bước đầu. Mỗi huyệt đạo khai mở sẽ giúp ngươi tiếp nhận một phần sức mạnh của ta, nhưng cũng sẽ thử thách nhân tính và ý chí. Ngươi phải luôn tỉnh táo.”
Ngay khi Lăng Vân còn đang hồi sức, một bóng hình khác xuất hiện phía trước hắn. Sinh vật này cao lớn, thân hình quỷ dị, phủ đầy vảy đen, đôi mắt đỏ như lửa hừng hực. Nó chính là linh hồn phế bỏ cổ xưa, những linh lực của kẻ yếu bị trừng phạt bởi Vực Tử Thần. Sinh vật phát ra âm thanh rùng rợn, vọng khắp không gian, khiến sương mù rung lên như sóng nước.
Tiên Cổ nhắc nhở: “Đây là thử thách thứ hai. Nếu ngươi thắng, sức mạnh sẽ tăng gấp đôi; nếu thất bại, một phần linh hồn sẽ bị nuốt chửng.”
Lăng Vân hít sâu, toàn thân cốt khí và linh lực bùng nổ. Hắn bước tới, từng bước đi chắc chắn, mắt nhìn thẳng vào sinh vật. Sự tự tin và sức mạnh của hắn giờ đã khác hẳn so với những ngày đầu bị tông môn ruồng bỏ.
Trận chiến bắt đầu. Sinh vật lao tới, móng vuốt như những mũi tên đen quét ngang không gian. Lăng Vân né tránh, phản kích bằng Linh Hỏa Phản Quang, luồng khí tím rực quét qua cơ thể sinh vật, khiến nó lùi lại. Nhưng sinh vật không dễ dàng bị đánh bại. Nó lao tới lần thứ hai, mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn, giống như đang thử thách toàn bộ sức mạnh Lăng Vân.
Tiên Cổ trong tâm trí hắn hướng dẫn: “Khai mở huyệt đạo thứ hai, tạo ra luồng khí đối kháng. Hãy hợp nhất ý chí và linh lực của ngươi, biến sức mạnh thành một phần của bản thể.”
Lăng Vân tập trung toàn bộ cốt khí, toàn bộ sức mạnh thuần khiết từ huyệt đạo vừa khai mở, kết hợp với khí của Tiên Cổ. Một luồng ánh sáng tím trắng bùng lên quanh cơ thể hắn, bao trùm cả sinh vật. Sinh vật gầm lên, nhảy lên, nhưng rồi từng mảnh vảy rơi rụng, ánh mắt kinh ngạc dần trở nên hoảng loạn. Chớp mắt sau, nó tan biến, chỉ còn lại là những tia sáng tím bay lơ lửng trong không gian.
Lăng Vân thở dốc, cảm nhận cơ thể mình đã thay đổi sâu sắc. Không chỉ sức mạnh tăng lên, mà linh lực giờ đã trở thành một phần bản thể, dễ điều khiển hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Huyệt đạo thứ hai… ta đã làm được.”
Tiên Cổ trong tâm trí bật cười, một âm thanh khô khan nhưng đầy uy lực: “Hừ… ngươi đang tiến bộ, nhưng đừng quên, còn rất nhiều huyệt đạo phía trước. Mỗi huyệt là một thử thách khắc nghiệt hơn, và một bước sai lầm sẽ khiến ngươi phải trả giá bằng linh hồn.”
Lăng Vân gật đầu. Hắn hiểu rằng sức mạnh vừa đạt được chỉ là bước đầu. Nhưng lần đầu tiên, hắn cảm thấy tự tin vào chính mình, tự tin vào ý chí và sức mạnh vừa khai mở. Không còn phế vật, không còn sợ hãi, chỉ còn Lăng Vân – người đang bước vào hành trình trở thành huyền nhân giữa Thần Vực rộng lớn, với Tiên Cổ đồng hành, và những thử thách khắc nghiệt chưa biết ngày kết thúc.
Và từ đó, Vực Tử Thần không chỉ là nơi thử thách và đào thải kẻ yếu nữa, mà trở thành mảnh đất khai mở sức mạnh – nơi Lăng Vân bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường huyền thoại của mình: từ phế vật trở thành huyền nhân, từ tuyệt vọng bước sang sức mạnh tuyệt đối.