vĩnh hằng thần vực

Chương 4: Trở về tông môn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nhiều tháng luyện tập khắc nghiệt trong Vực Tử Thần, Lăng Vân đứng trên phiến đá cao nhất, nhìn về phía chân trời mờ ảo. Sương mù dày đặc bên dưới dường như không còn làm hắn sợ hãi nữa. Cơ thể hắn giờ đã biến đổi hoàn toàn: cốt khí chắc chắn, huyệt đạo khai mở hai lần, linh lực cổ thần Tiên Cổ hòa nhập một phần vào bản thể. Hắn không còn là thiếu niên phế vật bị tông môn khinh bỉ, mà là một sinh mệnh mới, mạnh mẽ và đầy quyết tâm.

“Ta đã sẵn sàng,” Lăng Vân thầm nhủ, ánh mắt sắc lạnh, mang theo nỗi hận thù sâu kín. “Tông môn… hôm nay, ngươi sẽ phải trả giá.”

Tiên Cổ xuất hiện trong tâm trí hắn, tỏa hào quang tím rực: “Trở về tông môn… lần này sẽ không dễ dàng. Các trưởng lão và sư trưởng sẽ nhận ra sự thay đổi của ngươi. Họ sẽ không tha cho ngươi.”

Lăng Vân mỉm cười lạnh lùng: “Ta biết. Nhưng giờ đây, ta không còn sợ họ nữa. Ta sẽ chứng minh cho họ thấy phế vật cũng có thể trở thành huyền nhân.”

Không gian xung quanh rung lên, luồng linh lực cổ xưa khiến sương mù tan đi dần. Lăng Vân tập trung nội lực, từng bước bước ra khỏi Vực Tử Thần. Gió lạnh thổi qua, mang theo âm thanh rền rĩ như tiếng thét của hàng ngàn linh hồn phế bỏ. Hắn nhắm mắt hít thở, để toàn bộ năng lượng trong cơ thể đồng hóa, tạo ra bước chân vững chắc, thần thái uy nghi như một huyền nhân thực thụ.

Khi hắn trở lại cổng tông môn Lăng Thanh, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi. Những đệ tử từng nhạo báng hắn ngày nào đứng nép một bên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Họ nhìn thấy Lăng Vân giờ đã khác: dáng vẻ tự tin, cốt khí bừng sáng, ánh mắt sắc lạnh như thép.

Các trưởng lão tụ họp trên sân chính, bàn tán xôn xao. Sư trưởng Lăng Thanh, người đứng tuổi với dáng vẻ uy nghi, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhưng đôi mày nhíu lại. “Lăng Vân…?” giọng sư trưởng trầm, nhưng chứa đựng sự bàng hoàng khó giấu.

Lăng Vân bước từng bước chắc chắn, không lời nào đáp lại, chỉ nhìn thẳng sư trưởng và các trưởng lão. Mọi ánh mắt đều dồn về hắn. Những kẻ từng gọi hắn là phế vật giờ bắt đầu cảm nhận được áp lực từ thần thái và linh lực bừng sáng quanh cơ thể hắn.

Một trưởng lão già nhếch môi cười lạnh: “Cậu nhóc phế vật… sao lại dám quay về?”

Lăng Vân dừng lại, ánh mắt sắc lạnh: “Ta không quay về để cầu xin hay nịnh bợ. Ta trở về để chứng minh… phế vật này… không phải kẻ yếu.”

Sư trưởng Lăng Thanh bước xuống bậc thang, giọng lạnh lùng vang lên khắp sân chính: “Ngươi… đã thay đổi. Nhưng thay đổi đó không làm ngươi xứng đáng với Lăng gia. Ta ra lệnh… các đệ tử ưu tú sẽ ra tay thử sức ngươi. Nếu ngươi không sống sót, ngươi sẽ một lần nữa bị khai trừ… mãi mãi.”

Lăng Vân không hề nao núng. Hắn mỉm cười, ánh mắt lóe sáng luồng cốt khí tím rực: “Ta sẵn sàng.”

Ngay lập tức, những đệ tử ưu tú tiến lên, từng người một, mỗi người đều sở hữu nội lực mạnh mẽ, chiêu thức uy phong, ánh mắt sắc bén như muốn xé nát Lăng Vân. Không gian xung quanh rung lên từng hồi, gió rít qua sân chính, lá cây bay tứ tung.

Trận chiến bắt đầu. Lăng Vân di chuyển linh hoạt, cơ thể hòa hợp với linh lực cổ thần Tiên Cổ, tạo ra những chiêu thức hoàn toàn khác biệt: Linh Hỏa Phản Quang và các biến chiêu từ cốt khí. Mỗi bước chân, mỗi cú đánh, hắn đều khắc sâu sức mạnh và sự tự tin.

Các đệ tử ưu tú dần nhận ra, họ không còn đối đầu với một thiếu niên yếu đuối như trước. Mỗi đòn đánh bị hắn hóa giải, phản công chính xác và mạnh mẽ. Những người từng coi thường hắn bắt đầu hoảng sợ.

Sư trưởng Lăng Thanh đứng trên bậc thang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vân. Trong lòng ông, lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác khó chịu, pha lẫn bất ngờ. “Phế vật… sao có thể mạnh đến vậy?” Ông lẩm bẩm, trong khi cổ thần Tiên Cổ thì bật cười trong tâm trí Lăng Vân: “Chỉ mới bắt đầu thôi. Ngươi sẽ còn tiến xa hơn nữa.”

Trận chiến kết thúc khi các đệ tử ưu tú bị đánh bại, không ai bị thương nặng, nhưng tất cả đều cảm nhận được áp lực từ năng lực mới của Lăng Vân. Ánh mắt họ chứa đầy kinh ngạc, tôn kính, và một chút sợ hãi.

Lăng Vân đứng thẳng, ánh mắt nhìn sư trưởng: “Ta sẽ không quỳ gối trước bất kỳ ai, và cũng sẽ không để ai coi thường mình nữa. Tông môn Lăng Thanh… hãy nhớ kỹ cái tên Lăng Vân.”

Sư trưởng Lăng Thanh im lặng, chỉ nắm chặt quyền trượng. Ông biết, thiếu niên này đã không còn là đứa trẻ phế vật. Một huyền nhân thực thụ đã xuất hiện giữa sân chính của tông môn, và cuộc sống yên bình mà tông môn từng tin tưởng sẽ không còn nữa.

Bầu trời phía trên Tông Môn Lăng Thanh nhuốm ánh tím của linh lực cổ xưa, báo hiệu rằng một chuỗi sự kiện mới, đầy hiểm nguy và bí ẩn, đang chờ đợi Lăng Vân. Hắn đã trở về, nhưng trở về không phải để cầu hòa, mà để bắt đầu con đường trả thù, chinh phục và khám phá Thần Vực rộng lớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×