Hà My bước ra khỏi tòa nhà Tầm Nhìn Mới, bóng tối đã bao trùm thành phố. Những ánh đèn neon rực rỡ dường như chế giễu sự u ám trong lòng cô. Chiếc taxi chở cô lao đi trong dòng xe cộ hối hả, còn tâm trí cô vẫn mắc kẹt trong căn phòng Giám đốc điều hành lạnh lẽo trên tầng 30.
Cô đã bán đi danh dự và sự tự tôn của mình. Đổi lại, cô mua được một cơ hội sống sót cho Hùng và gia đình.
Khi My về đến căn hộ của mình, không khí trong nhà nặng nề hơn bao giờ hết. Hùng đang ngồi trên sofa, quần áo xộc xệch, mùi rượu thoang thoảng. Anh ta nhìn My bằng ánh mắt vô hồn, nhưng trong sâu thẳm lại là sự sợ hãi cùng cực.
“Em đi đâu giờ này? Anh gọi em không được,” Hùng hỏi, giọng anh khàn đặc.
My cố gắng giữ bình tĩnh, đặt chiếc túi xách xuống bàn. “Em đến thăm mẹ. Mẹ sốt cao, em phải ở lại một lúc.” Lời nói dối tuôn ra một cách dễ dàng, khiến cô bất chợt ghê tởm chính mình.
Hùng không mảy may nghi ngờ, anh ta chỉ quan tâm đến nỗi lo của bản thân.
“My, chuyện công ty... Em nghe gì chưa? Anh Hùng sắp bị sếp sa thải. Anh sẽ mất tất cả, chúng ta sẽ mất tất cả! Mẹ thì đang chờ phẫu thuật...” Hùng ôm đầu, giọng nói đầy tuyệt vọng.
My tiến đến ngồi cạnh anh, đặt tay lên vai anh một cách miễn cưỡng. “Bình tĩnh đi, anh Hùng. Mọi chuyện chưa đến mức đó. Em tin anh sẽ giải quyết được.”
Cô phải nói dối, phải trấn an anh, trong khi chính cô là người vừa ký một giao kèo ma quỷ để bảo vệ anh. Sự mệt mỏi và cay đắng dâng lên trong lòng My. Cô nhận ra, đây là cái giá đắt nhất của sự im lặng: cô phải tiếp tục giả vờ yêu thương, giả vờ tin tưởng một người đàn ông đã đẩy cô vào hoàn cảnh này.
Đêm đó, My không ngủ được. Cô nằm cạnh Hùng, người đang say ngủ sau cơn khủng hoảng tinh thần. Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên.
Một tin nhắn từ một số lạ.
[Phong]: Đừng thức. Giám đốc đã ra lệnh cho em phải nghỉ ngơi đầy đủ để chuẩn bị cho 'công việc' ngày mai. Đừng trả lời.
My giật mình, tim đập thình thịch. Cô vội vàng nắm chặt điện thoại, che giấu ánh sáng màn hình. Cô biết đó là Trần Phong. Anh đã nhanh chóng thiết lập quyền kiểm soát của mình. Cái cách anh gọi cô bằng 'em' một cách suồng sã, đầy thân mật trong khi cô là vợ của nhân viên anh, khiến toàn thân cô nổi gai ốc.
My cố gắng nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh Trần Phong lạnh lùng, mạnh mẽ, và đầy quyền lực cứ hiện lên trong đầu cô.
Sáng hôm sau, Hùng nhận được email từ phòng Nhân sự. Thay vì thư sa thải, đó là thư cảnh cáo cuối cùng về việc "Vi phạm quy tắc tài chính nghiêm trọng" và thông báo tạm thời đình chỉ công tác một tuần để điều tra thêm.
Hùng như người chết đuối vớ được cọc. Anh ta ôm chầm lấy My, nước mắt lưng tròng.
“My ơi, anh được cứu rồi! Giám đốc Trần quả là một người có nhân cách! Anh ấy đã cho anh một cơ hội cuối cùng! Anh sẽ sửa chữa tất cả, anh hứa đấy!” Hùng liên tục cảm ơn sếp, thề thốt sẽ làm việc chăm chỉ.
My nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Hùng, cảm thấy một sự mỉa mai đến thấu xương. Anh ta tin rằng đó là lòng nhân từ của sếp, trong khi thực tế, đó là sự đánh đổi bằng chính cô.
Trưa hôm đó, khi Hùng ra ngoài mua thuốc cho mẹ, điện thoại của My lại rung lên. Lần này là một cuộc gọi, cũng từ số lạ hôm qua. My do dự, sau đó nuốt nước bọt và bấm nút nghe.
“Alo.” Giọng cô hơi run.
“Giám đốc đây,” giọng Trần Phong vang lên, trầm ấm và rõ ràng. “Tôi vừa xem email thông báo của Hùng. Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Chiều nay, 6 giờ, tôi cần gặp cô.”
“Gặp... ở đâu?” My hỏi.
“Địa chỉ sẽ được gửi cho cô sau. Đừng lo, đó là căn hộ riêng tư và kín đáo nhất của tôi ở trung tâm thành phố. Không ai biết đến nó. Cô sẽ đến đó một mình. Và cô My,” anh dừng lại, giọng anh đột ngột trở nên gợi cảm và đầy kiểm soát. “Nhớ lời tôi dặn. Hãy ăn mặc cho đúng vai trò mới của mình.”
Anh cúp máy.
My đứng sững sờ. Cô nhìn vào chiếc váy công sở giản dị đang mặc, cảm thấy nó thật nhàm chán và vô vị. Cô hiểu lời ám chỉ của anh. Cô phải từ bỏ hình ảnh người vợ hiền lành, phải mặc lên mình chiếc mặt nạ quyến rũ, phục tùng mà anh mong muốn.
Ánh mắt My lướt qua tủ quần áo. Không có gì phù hợp với yêu cầu của anh. Cô miễn cưỡng bắt taxi đến một trung tâm thương mại.
Trong phòng thử đồ, My nhìn mình trong gương. Cô mua một chiếc váy lụa đen, ôm sát cơ thể, với phần cổ khoét sâu tinh tế. Lớp vải mỏng manh này dường như không giấu được gì, phô bày những đường cong mà cô đã giấu kín dưới lớp áo vest công sở suốt bao năm.
Khi cô khoác chiếc váy đó lên người, cảm giác vừa xấu hổ, vừa hồi hộp, vừa có một chút... kích thích lạ lùng. Cô đang thay đổi không chỉ trang phục, mà còn là bản chất. Cô không còn là Hà My hiền lành nữa, cô là vật sở hữu của Trần Phong, người đã đánh đổi để cứu chồng.
Khi My vừa bước ra khỏi cửa hàng, điện thoại lại báo tin nhắn.
[Phong]: Địa chỉ đã được gửi. Thắt lưng da màu đỏ. Đôi giày cao gót màu đen.
My nhìn vào đôi giày cao gót mình đang mang, và ánh mắt cô dừng lại ở chiếc thắt lưng da màu đỏ rực rỡ đang trưng bày trên kệ. Anh ta dường như nhìn thấu mọi cử động của cô, kiểm soát mọi chi tiết.
Sự kiểm soát này đáng sợ, nhưng nó cũng mang lại một cảm giác mạnh mẽ mà cuộc hôn nhân tẻ nhạt của cô đã không còn. Cô biết, khi chiều đến, cánh cửa căn hộ kia khép lại, cô sẽ chính thức bước vào một trò chơi cấm kỵ, nơi sự trả thù và cám dỗ hòa quyện vào nhau.