vợ của nhân viên mình

Chương 4: ĐÊM MƯA VÀ LỜI ĐỒNG Ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hà My trở về nhà. Hùng đang bận rộn gọi điện cho đồng nghiệp, giọng điệu hăng hái và tràn đầy hy vọng. Anh ta tin rằng mình đã thoát nạn, và cơ hội thăng tiến vẫn còn nguyên vẹn. Sự lạc quan giả tạo của anh ta càng khiến My cảm thấy cô đơn và xa cách.

Cô cất kỹ chiếc váy lụa đen và thắt lưng đỏ mới mua vào một chiếc túi mua sắm không tên, giấu vào góc tủ. Mọi thứ phải thật bí mật.

“Anh Hùng,” My gọi. “Em cần đến thăm mẹ thêm một lúc, có lẽ em sẽ về muộn. Mẹ cần người ở bên.”

“Ừ, em đi đi. Nhớ về sớm. Anh phải chuẩn bị một bản kế hoạch cực kỳ chi tiết để trình Giám đốc Trần. Anh ấy đã rộng lượng như vậy, anh phải báo đáp.” Hùng nói, mắt không rời khỏi máy tính.

My khẽ gật đầu, sự cay đắng lại dâng lên. Cô là sự báo đáp.

Khoảng 5 giờ chiều, cơn mưa rào mùa hạ bất chợt trút xuống thành phố. My khoác chiếc áo khoác mỏng, mang theo chiếc túi bí mật, và gọi taxi đến địa chỉ mà Trần Phong gửi.

Đó là một khu căn hộ cao cấp, kín đáo, nơi chỉ những người giàu có và quyền lực mới có thể lui tới. Khi My bước vào thang máy riêng, cảm giác hồi hộp gần như làm cô nghẹt thở. Căn hộ nằm ở tầng cao nhất, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố đang bị cơn mưa bao phủ.

Khi chuông cửa reo, My cảm thấy tim mình nhảy múa trong lồng ngực. Cô hít sâu, chuẩn bị tâm lý đối diện với định mệnh mới của mình.

Cửa mở.

Không phải Trần Phong, mà là một không gian trống rỗng và tĩnh lặng. Căn hộ được thiết kế tối giản nhưng cực kỳ sang trọng. Cửa sổ kính lớn từ sàn đến trần phô bày khung cảnh thành phố dưới mưa.

Một tin nhắn mới đến từ Phong:

[Phong]: Căn hộ đã được mở khóa bằng mật mã tôi gửi. Cửa sẽ tự động khóa sau khi em vào. Tôi có việc đột xuất, sẽ đến trễ một chút. Trong lúc chờ đợi, hãy 'chuẩn bị' cho cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta. Phòng thay đồ bên phải. Quần áo của tôi đã được treo trong đó.

My bối rối nhìn quanh. Anh ta muốn cô chuẩn bị một mình? Anh ta muốn cô làm gì?

Cô miễn cưỡng bước vào phòng thay đồ. Bên trong treo sẵn chiếc váy lụa đen và chiếc thắt lưng da đỏ mà cô đã mua. Cùng với nó là một hộp trang sức nhỏ và một đôi giày cao gót hoàn toàn mới, vừa vặn tuyệt đối với cỡ chân cô. Anh ta đã tính toán mọi thứ.

My đứng trước gương lớn. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như một bản nhạc nền thê lương cho hành động điên rồ của cô.

Cô cởi bỏ bộ đồ công sở nhàu nát, chiếc áo ngực và quần lót cũ kỹ mang theo sự tẻ nhạt của cuộc hôn nhân hiện tại. Sau đó, cô trần trụi đứng dưới ánh đèn dịu nhẹ, nhìn vào cơ thể mình. Cô không hoàn hảo, nhưng vẫn có những đường nét phụ nữ mềm mại, đã lâu không được ai khao khát thực sự.

My mặc chiếc váy lụa đen vào. Lớp vải mỏng manh vuốt ve làn da cô, lạnh lẽo nhưng lại mang đến một cảm giác tội lỗi, gợi tình. Chiếc thắt lưng da đỏ siết nhẹ vòng eo, như một sợi xích vô hình trói buộc cô vào giao kèo.

Cô trang điểm lại, không phải kiểu trang điểm công sở nhạt nhòa, mà là kiểu quyến rũ, sắc sảo. Khi đeo đôi giày cao gót mới, chiều cao của cô tăng lên đáng kể, dáng đi trở nên uyển chuyển và gợi cảm hơn.

My bước ra khỏi phòng thay đồ. Cô không còn là vợ của Hùng nữa. Cô là My, vật đánh đổi trong trò chơi của Trần Phong.

Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa như trút. Sấm chớp lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt cô. Cô lấy điện thoại, không phải để gọi Hùng, mà để xem tin nhắn của Trần Phong.

[Phong]: Em đẹp lắm, My. Camera phòng khách đã cho tôi thấy tất cả.

My giật mình quay lại. Cô không thấy bất kỳ máy quay nào. Cảm giác bị theo dõi khiến toàn thân cô nổi gai ốc, nhưng đồng thời, nó cũng mang lại một sự kích thích cấm đoán và nguy hiểm.

[Phong]: Đừng lo. Cứ thoải mái. Hãy chờ tôi.

My đặt điện thoại xuống. Cô đi về phía tủ rượu và tự rót cho mình một ly vang đỏ. Cô nhấp một ngụm, cảm nhận vị chát nóng lan tỏa.

Cô đi quanh căn hộ, tìm kiếm một dấu hiệu, một chi tiết nào đó về Trần Phong ngoài vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta. Mọi thứ đều tối giản, không một bức ảnh cá nhân, không một cuốn sách ngẫu nhiên. Mọi thứ đều được kiểm soát.

Cô ngồi xuống sofa da, cố gắng kiên nhẫn. Cô nhắm mắt lại, nghĩ về những gì cô sắp phải đối mặt. Không còn đường lùi.

My gửi một tin nhắn ngắn gọn đến số điện thoại của Trần Phong:

[My]: Tôi đã chuẩn bị xong. Giám đốc Trần có thể đến. Tôi đồng ý với mọi điều kiện.

Đó không phải là một lời đồng ý cho giao kèo, đó là một lời đầu hàng cho số phận và sự cám dỗ.

Sau khi gửi đi, cô cảm thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Sự đấu tranh nội tâm đã kết thúc. Giờ đây, chỉ còn là sự chờ đợi một đêm định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×